Đế Vương Sủng Ái

Chương 66 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Trên thực tế, những kẻ thực sự muốn tạo lập thiên hạ không nhiều. Hiện nay hơn 20 chủ sự ở Phá Vực thì có tới 7 phần là người vốn ở vùng Phá Vực. Có một số người đi theo thành chủ trước sau đó quy thuận, cũng có một số người kết thành hận thù với thành chủ nên tự nhiên gia nhập dưới trướng. Những người này cũng không phải thật tâm gì, chỉ có một điều tuyệt đối giống nhau, đó chính là họ đều hy vọng Cửu Tiêu Điện sẽ sừng sừng trước hạ! Phá Vực có thể xưng quốc! Như vậy vị thế của họ mới cao, quyền thế mới lớn và uy phong lẫm liệt hơn.



Nam nhân thiên hạ, có ai mà không muốn thành công, uy danh vang xa?



Thành chủ trước đây mặc dù có dã tâm, có năng lực nhưng không làm được điều đó. Bây giờ họ đặt hy vọng vào Trầm Sát. Trầm Sát tuyệt đối là người có tài. Nếu lại vì việc tuyển đế phi mang tới các thế lực, vậy thì sự huy hoàng của Phá Vực sẽ sắp đến.



Tất cả mọi người đều vui vẻ, hào tình muôn trượng. Họ đều đã ngầm chuẩn bị, chỉ chuẩn bị tối nay đế phi được tuyển chọn, họ sẽ lập tức có thể bố trí mọi việc.



Các mỹ nhân đều đã chuẩn bị xong, thậm chí có thể nói họ đã vượt qua nhiểu ải, còn lại nhưng người này. Không chỉ là mỹ nhân từ các nước, cón có một số muốn thừa cơ để tiến vào Cửu Tiêu Điện hoặc trở thành một nàng hầu vợ lẽ cũng chẳng sao. Những tiểu thư quyền quý hay tiểu thư nhà giàu ở Phá Vực đều có thể tới để tuyển phi. Thế nhưng so với những người như Bắc Thương công chúa, họ gặp nhiều khó khăn hơn.



Sáng sớm cần phải kiểm tra cơ thể.



Việc kiểm tra cơ thể này được nhiên phức tạp, phải xem có tư thế yểu điệu hay không, béo quá không ổn, gầy trơ xương cũng không được, xấu quá không được, có dị hình cũng không được, cơ thể không trắng, người hôi, miệng hôi, lắm lông đều không được.



Tóm lại, phải là cái gì cũng đẹp mới được/



Cứ thế trong đám mỹ nhân này chỉ còn 10 người cuối cùng được chọn vào vào trong.



Trong 10 người này, có ba người trước đây ở Nhất Trùng Điện, một vị là con gái của tiền thành chủ Lan Ý vì sự việc lần trước nên không được tham gia.



Cộng thêm vài mỹ nữ có thân phận, tổng cộng là 21 mỹ nữ.



Trong 21 mỹ nữ, phải chuẩn bị cả buổi chiều. Sau đó họ phải thể hiện vẻ đẹp của mình tại bữa cung tiệc buổi tối, cuối cùng Trầm Sát sẽ là người lựa chọn. Việc chọn ai, chọn bao nhiêu người thì là chuyện của anh ta.



Chiều đó, những thị nữ của Cửu Tiêu Điện đã được hiểu việc làm thị nữ khi có chủ nhân là bận như thế nào. Bởi vì những mỹ nữ đều có yêu cầu riêng, mà đều yêu cầu tốt nhất, muốn mình là người nổi bật nhất. Tóm lại, việc đó khiến họ bận tối mày tối mặt.



Tất cả mọi người đều bận, còn yến tiệc cũng đã được chuẩn bị từ chiều, hành lang dài khép kín bày ghế, ở giữa là một sanh rộng lát gạch xanh, phía trên trải thảm, xung quanh thảm là nhưng cây nến cao nửa đầu người. Thị nữ tấp nập mang hoa quả và mỹ tửu, trong khi các thị vệ đứng xung quanh, tuyệt đối không mất cảnh giác.



“Điện hạ, chúng ta phải làm sao?” Tại một góc của hành lang, phía trước một cây hoa lớn, không thể nhìn được bao quát mọi nơi. Nơi đây là nhưng quan khách có thân phận thấp nhất tham gia dự tiệc. Lúc này một người đàn ông để râu chữ “Nhất”, mặc trang phục người ta ưa thích nhất ở vùng sơn trại bên ngoài Phá Vực đang cầm cốc rượu, nhìn về phía đại sảnh.



Ở khoảng cách này, chỉ có thể nhìn thấy người đó là ai chứ không thể nhìn rõ biểu cảm.



“Đợi”



Người đàn ông này chính là Tây Trường Ly.
Lâu Thất, dựa vào cái gì?



“Ta sẽ cố gắng tìm dược dẫn cho chủ nhân! Người có thể chữa bệnh ta cũng sẽ tìm.” Bây giờ cô không thể động vào Lâu Thất, thế nhưng đến khi chủ nhân được giải độc, cô sẽ khiến Lâu Thất chết không có chỗ chôn.



Nguyệt nhìn Tuyết, thầm thở dài.



“Từng gặp Đế Quân.”



Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ với Trầm Sát. Nhưng có một số người cảm thấy không thích thú, gặp Đế Quân là được rồi, sao lại còn cái cô thị nữ ở bên cạnh chứ? Lúc này chẳng phải Trầm Sát cùng cô thị nữ đó đang nhận lễ của họ hay sao?



“Đế Quân, người ngồi bên cạnh ngài chẳng phải là Lâu cô nương của Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương hay sao?” Có một người có thế lực ở Phá Vực đứng dậy hỏi, tay chỉ về Lâu Thất.



Trầm Sát không nói gì, Lâu Thất quay sang nói, “Đế Quân, ông ta chỉ vào ta, có phải là ta không hợp mắt không? Ta thấy sợ, có lẽ ta không nên ngồi đây nữa.” Nói xong cô đứng dậy.



Ưng, Nguyệt, Hoa Vu Tồn suýt phun máu.



Người ta mới chỉ tay mà cô đã sợ? Cô lừa ai? Định lừa ai?



“Có cần giả bộ như vậy không?” Tuyết cắn răng nói.



Trầm Sát lặng người, lạnh lùng nhìn người đàn ông, ánh mắt như băng đá, trong giọng nói đầy sát khí, “Đế Quân ta ta thấy, ngón tay của người quá thừa rồi đó.”



Một người 10 ngón tay, ai dám thừa cơ chứ!



Sắc mặt của người đó trắng bệch, mau chóng rụt tay lại, không dám nói thêm nửa lời. Mọi ý nghĩ trong đầu đều biến mất.



Cứ thế nhiều người có ý kiến thế nhưng chẳng có ai dám nói nửa lời đắc tội với Lâu Thất. Lâu Thất ngồi cạnh anh ta, chẳng lẽ không đúng hay sao?



Chỉ một ngón tay thì cắt một ngón, nói thêm câu nữa không biết trừng sẽ bị cắt lưỡi. Nếu còn dám nhìn, chắc chắn sẽ bị móc mắt.



Trầm Sát tính tình thất thường, ra tay lạnh lùng, chẳng có gì là không thể làm.



Trong không khí như thế, Lâu Thất cười, phá đi không khí đang trầm lắng, hỏi: “Đế Quân, chàng có thể bắt đầu tuyển phi rồi chứ?”