Đế Vương Sủng Ái

Chương 84 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


“Phụt.”



Lâu Thất thật sự nhịn hết nổi.



Đây có lẽ là lời khen ngợi và nịnh hót tốt nhất trên đời này rồi chăng? Có phải không phải không? Nàng liếc mắt nhìn qua Trầm Sát, thánh nữ của Núi Vấn Thiên nàng biết, Lưu Vân Tiên Tử của Núi Trầm Vân, thì thực sự nàng không biết.



Cho nên nói, người đàn ông này tuy lạnh lùng, hỷ nộ vô thường, tuy vẫn chưa được xem là chủ của một nước thực sự, tuy còn phải chinh chiến tứ phương, nhưng các nữ tử ưu tú trên đời này đều muốn gã cho chàng không phải sao?



Ừ, cũng rất được chào đón cơ mà.



Sự cười phì của nàng đã kéo thần trí của Cảnh Dao quay trở lại, hai má của cô ta ửng đỏ, nhìn sang Lâu Thất thì có chút thẹn quá hóa giận. “Ngươi cười cái gì?”



Lâu Thất cảm thấy thiếu nữ này thật giống với tính cách của Nạp Lan Đan Nhi, cũng chả buồn đôi co với cô ta, chả có hứng thú mà vẫy vẫy tay với cô: “Ta vào trong đó gọi món trước đây.”



Nàng đói rồi, ăn cơm quan trọng.



Nếu như dựa theo tính cách xưa nay của cô ta, bộ dạng này của Lâu Thất, cô nhất định sẽ tung một cú roi qua đó, nhưng trước mặt người nam nhân này, Cảnh Dao cảm thấy mình vẫn nên thu liệm một chút, đừng khiến chàng cảm thấy cô ta hung dữ.



Cảnh Dao giẫm giẫm chân, nói nhẹ với tiểu nhị hầu hạ bên cạnh: “Ngựa của bổn cô nương sắp không xong rồi, ngươi tìm người đem một con ngựa tốt qua đây, lựa tốt được thưởng!”



Vốn dĩ nhìn trúng hai con ngựa của đám người này, nhưng sau khi gặp Trầm Sát, cô không còn muốn ép buộc bán ngựa cho mình nữa, lỡ như làm mối quan hệ trở nên căng thẳng thì sao?



Tiểu nhị bất đắc dĩ nhận công việc này, nhưng sầu khổ cả người. Nhìn tánh khí của cô nương này chắc là người không được tốt rồi, ai biết được con ngựa tốt trong miệng cô ta, là tốt đến trình độ nào kia chứ? Giống như ngựa của đám người này, thì có giết hắn hắn cũng đâu đào ra được!



Cảnh Dao cũng không còn làm phiền Nguyệt nữa, thấy Trầm Sát đi theo nữ nhân kia vào nhà trọ, cô ta cũng lập tức vào theo.



Nguyệt nhìn theo bóng lưng của ba người họ, lập tức nhịn cười. Trần Thập to gan tiến lên, rất phẫn nộ nói: “Nguyệt đại nhân, ngài nói có phải ả ta không biết xấu hổ không?”



Lâu Tín cũng chen lên, rất tán thành nói: “Đế Quân chỉ có thể là của Lâu cô nương, những nữ nhân khác làm sao sánh được? Hoặc có thể nói là, trên thế gian này, có nữ nhân nào có tư cách tranh giành với Lâu cô nương chứ?”




“Lâu Thất, hôm nay sắc mặt của ngươi đã khá lên nhiều rồi, tối nay ngủ nghỉ cho tốt, ngày mai chúng ta phải tăng tốc đi đường rồi.” Nguyệt hạ thấp giọng nói.



Lâu Thất gật gật đầu.



Lúc nãy bọn họ tùy ý quậy phá một chút, nhưng không ai bỏ qua những kẻ đang quan sát họ suốt trong đại sảnh, nơi đây có chừng trên bảy mươi phần trăm người có võ công trên người, và đa số là người đi đường mệt nhọc. Hai ngày nay trên đường họ nhìn thấy càng lúc càng nhiều người, và võ công cao cường cũng không ít, xem ra, đã có rất nhiều người có được tin tức của Thạch Tủy Ngàn Năm, ai cũng muốn vào chia một phần.



Cho dù không có phần, được tăng trưởng tri thức cũng là một việc tốt, cũng đủ để bọn họ hồi nhớ cả đời rồi. Đương nhiên, tốt nhất thì vẫn là có được, đây đâu nhất định bắt buộc phải có võ công cao cường mới đạt được, tuy biết vật đó ở Băng Nguyên, nhưng Băng Nguyên lớn như vậy, ai tìm được đều cần phải có sự may mắn chứ. Nếu may mắn có được, mau chóng tìm nơi chôn giấu, sau khi sử dụng thì tập trung hấp thụ dung hòa, đợi được tăng lên sáu mươi năm công lực, tái xuất thì còn sợ ai nữa?



Đại khái thì ai cũng nghĩ như vậy, cho nên một người có công phu mèo cào cũng đi để thử vận may.



Như vậy, trên đường đi đến Băng Nguyên càng lúc càng náo nhiệt, và, dường như người hạng nào cũng có mặt.



“Vậy thì, cạnh tranh hơi bị kịch liệt.” Lâu Thất ăn uống no nê ở trong phòng thượng hạng sắp xếp thắt lưng của mình. Có một ít đồ dùng sau khi sử dụng phải bổ sung lại.



Lúc bắt đầu Trầm Sát rất có hứng thú với cái thắt lưng của nàng, nhưng sau này quan sát kĩ thì Trầm Sát chỉ vuốt vuốt đầu của nàng, giống như rất đau lòng thay nàng. Trên eo cột theo nhiều đồ như vậy, tuyệt đối không thoải mái, nếu như không phải lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm, ai nguyện mang theo nhiều vật dụng như thế kia chứ?



“Bổn Đế Quân sẽ vì ngươi mà đoạt lấy Thạch Tủy Ngàn Năm.”



Lâu Thất sững người, quay đầu nhìn chàng: “Cho ta?”



Bảo vật mà cả thiên hạ tranh giành vỡ đầu sứt trán, chàng giật xong cho nàng?



Trầm Sát gật gật đầu nói: “Cho dù bổn Đế Quân không có những thứ đó, cũng sẽ không thua kém bất kì ai.”



Bá khí!



Lâu Thất nhịn không nổi chòm qua kia, hôn một phát lên má của chàng.