Đế Vương Sủng Ái

Chương 89 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Trước khi xe rung lên, họ hoàn toàn không cảm thấy có người, hơn nữa, mặt đất bất ngờ lún xuống, nếu như có người chắc chắn sẽ không kịp chạy.



Họ vốn đã chuẩn bị đi ngủ, vì bây giờ ở bên ngoài, đương nhiên không thể thảnh thơi như khi ở Tam Trùng Điện, vì vậy trang phục trên người vẫn mặc chỉnh tề, chỉ là không có áo choàng, áo khoác dày mặc ngoài cũng đã cởi. Lâu Thất chuẩn bị y phục nam giới, khi trước mua sắm rất nhiều đồ ở trong thành, trong đó cũng gồm cả mười mấy bộ đồ nam giới, vì thế bây giờ ăn vận không hệ lộ liễu. Nhưng những thị về kia vẫn không dám nhìn, giữ lễ nghĩa, vì trong mặt họ, không mặc áo ngoài chính là ăn vận chưa kín đáo, huống họ nàng còn không đi giày đi tất, để lộ một đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết.



Trầm Sát ôm chặt nàng, không hề muốn đặt nàng xuống.



Hắn cũng đứng chân không trên mặt đất.



"Hãy lấy giày tất và y phục trong xe ngựa ra trước." Lâu Thất nói.



Vừa dứt lời, Trần Thập liền mang đồ bay ra, cúi đầu bước lại gần, đưa y phục lên trước mặt, che chắn tầm mắt của mình.



Lâu Thất đón lấy, đi giày và tất của mình trong lòng Trầm Sát, sau đó Trầm Sát mới đặt nàng xuống, lấy áo khoác màu đen mặc lên cho nàng, sau đó lại đeo chiếc đai lưng đặc biệt giúp nàng, cuối cùng giúp nàng khoác áo choàng, xong xuôi tất cả hắn mới thở phào.



"Chàng mau đi giày vào." Lâu Thất chun mũi, cúi xuống định giúp hắn đi giày.



Trầm Sát kéo nàng đứng dậy: "Bổn Đế Quân tự làm."



"Vậy ta cũng xuống xem sao!" Lâu Thất nói xong liền chạy tới bên hố.



Đường kính hố rộng chừng mười mét, độ sâu, nhìn độ cao mà Nguyệt và mọi người đứng ở bên dưới ước chừng độ sâu năm mét.



Ngựa kéo xe tuy không phải hãn huyết bảo mã, nhưng cũng là xích huyết khó tìm, bây giờ đang bị thương, hí lên đau đớn, đã có thị vệ giúp chúng kiểm tra vết thương.



Khoang xe rất nặng, làm bằng gỗ tốt cực nặng, tuy không bị vỡ vụn nhưng cũng đã có vài chỗ bị tổn hại, cửa thì đã bị Trầm Sát đạp văng ra.



Họ không biết sửa xe, xe như thế này cho dù khiêng nên cũng không thể sửa được.



Lâu Thất trong lòng đau đớn, không có xe ngựa thoải mái để ngủ rồi.



"Hãy lấy đồ đạc trong xe ra." Nguyệt đang sai bảo một thị vệ.




Mang hết những đồ cần thiết theo, bây giờ ngựa của họ cũng hơi rắc rối một chút, không gian bên trong chắc không rộng rãi, cho ngựa đi vào sẽ không tiện, vì thế không thể dẫn theo ngựa.



Trầm Sát nói: "Phi Ngân sẽ dẫn chúng đi." Phi Ngân và Đạp Tuyết đều là đế vương của hãn huyết bảo mã, những con ngựa khác sẽ đi theo chúng, Phi Ngân đi theo hắn đã lâu, có thể tìm được hắn.



Lâu Thất nói: "Ta sẽ đánh dấu trên người chúng, sau này chúng không tìm tới ta cũng có thể tìm chúng."



Trầm Sát đi theo nàng, thấy nàng lại sờ lên eo, không biết lấy ra thứ gì bôi lên thân ngựa, động tác rất nhanh, nhìn không rõ chỗ đã bôi có những thứ gì.



"Đạp Tuyết, ngoan ngoãn dẫn các huynh đệ đi, theo Phi Ngân, men theo chỗ này, nếu như có người xấu muốn bắt các ngươi vậy thì hãy đạp thật mạnh vào mông bọn chúng, không đánh lại được thì hãy chạy, đợi ta về sẽ báo thù cho các ngươi, biết không hả?"



Trầm Sát nghe nàng dặn dò Đạp Tuyết như vậy, không khỏi cạn lời.



Đợi khi họ lấp động xong, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.



"Đi thôi, chúng ta đi lấy Thạch Tủy Ngàn Năm, bắt Băng Bích Hổ!" Lâu Thất hào hứng. Mọi người đều vã mồ hôi, vô tình phát hiện ra một động băng đã là rất may mắn rồi, đương nhiên họ cũng hi vọng những bảo vật kia ở trong động băng này, nhưng cũng không dám tự tin như nàng, nói cứ như thể những món đồ kia đang ở đây đợi nàng ta tới lấy vậy.



Có điều Trầm Sát cảm thấy rất có khả năng, Lâu Thất rất may mắn, là thuốc của hắn cũng là phúc tinh của hắn, nói không chừng điều nàng nói sẽ thành hiện thực.



Trong động sẽ rất ẩm ướt, mọi người phản cẩn thận đấy." Lâu Thất tuy hào hứng nhưng cũng không quên nhắc nhở mọi người.



"Vâng, Lâu cô nương yên tâm."



Mọi người vào trong động băng, bên ngoài khí lạnh thấu xương, không ngờ vào trong này lại ấm áp hơn nhiều. Mặt đất quả nhiên rất trơn, chỉ có thể cẩn thận nhít từng bước nhỏ.



Đợi khi mọi người đều đã vào trong, Nguyệt liền bị cửa vào lại.



Lâu Thất bước tới, tung chưởng đánh ba chưởng rất nhẹ nhàng lên trên cửa động, Nguyệt bất giác hỏi: "Lâu Thất, ngươi làm vậy làm gì?" Cửa động hắn đã dùng những mảnh băng dày ban nãy bịt lại rồi, bên trong lại xúc thêm một ít băng để lấp thêm vào, nàng làm vậy để làm gì?



Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng băng tuyết rơi xuống.