Đế Vương Sủng Ái

Chương 98 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Đợi nàng ta bình tĩnh nhìn lại, suýt nữa hét ầm lên. Khuôn mặt tươi như hoa của Thẩm Mộng Quân chốc lát vừa đỏ vừa sưng, trên mặt còn rõ vết tay.



“Ơ, ta không định làm mặt ngươi nở hoa đâu sao mặt ngươi lại sưng như cái mâm thế này?” Lâu Thất quạt mấy ngón tay xong rồi lùi lại vẫy vẫy tay, vẻ khó hiểu nói.



“Lâu Thất, ta muốn giết ngươi.”



Thẩm Mộng Quân đâu từng bị nhục nhã thế này, tức đến máu dồn lên não rút kiếm xông vào nàng.



“Cũng được, để coi ai giết ai.” Lâu Thất lạnh mặt.



Trong chốc lát hai người đã đánh nhau. Võ công của Thẩm Mộng Quân không tệ, ban nãy Lâu Thất đột nhiên tranh thủ nàng ta chưa chuẩn bị mới thuận lợi ra tay, hiện giờ nàng ta tức điên lên, mỗi chiêu đều là sát chiêu, trong chốc lát đã đánh ngang tay với Lâu Thất.



“Sư tỷ, cẩn thận.” Cảnh Dao đột nhiên thấy Lâu Thất nở một cười một nụ cười kỳ lạ, trong lòng cảm thấy không hợp lý, lập tức kêu lớn nhưng mà đã muộn.



Phá Sát trong tay Lâu Thất vung lên, ánh sáng lạnh chợt lóe, Thẩm Mộng Quân cảm thấy mặt lạnh ngắt sau đó máu phun ra, lại như có gì đó rời nàng ta đi, cùng lúc đó đau đớn ập tới làm nàng ta không nhịn được thảm thiết kêu lên.



“Sư, sư tỷ.”



Cảnh Dao vốn là muốn cầm kiếm xông lên giúp đỡ nhưng mà nhìn thấy cảnh này ngược lại lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn Thẩm Mộng Quân rồi lại nhìn Lâu Thất.



Lâu Thất hiện giờ đâu còn là người mà bọn họ gặp ở trong khách điếm nữa, người đó đâu giống như ban này đánh ngang tay mới Thẩm Mộng Quân. Kiếm trong tay nàng ta còn đang nhỏ máu, nàng ta thế mà còn dùng tay nhẹ nhàng lau máu đi, ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình có thể làm cho người ta cảm thấy băng giá từ đáy lòng. Trên mặt nàng ta đã hoàn toàn không còn ý cười, nụ cười ban nãy đều có cảm giác như là chính mình ảo giác, sát khí toàn thân giống như hóa hình, ép Thẩm Mộng Quân từng bước từng bước lùi lại.



“Sư tỷ.” Cảnh Dao đột nhiên thét lên một tiếng, Thẩm Mộng Quân cảm thấy chân mình dẫm phải cái gì, nhưng mà lúc này nàng ta đâu còn lo lắng dưới chân, nàng ta ôm tai phải, tay ấm áp nhớp nháp, “Tai của ta đâu, tai của ta.” Lâu Thất còn dám xẻo tai của nàng ta.



Mới nghĩ đến sau này sẽ mất đi một cái tai, mặt mũi hủy hoại, biến thành một kẻ quái dị một tai, Thẩm Mộng Quân suýt phát điên.



“Còn để cho ngươi một cái, ta vẫn lương thiện lắm.” Lâu Thất nhìn máu trong tay, lạnh như băng nói, “Ta còn chưa muốn mạng của ngươi, ngươi vẫn nên cười vui, nhưng mà Thạch Tủy ngàn năm ngươi giấu đi đâu tự mình giữ Thạch Tủy mà còn vu oan giá họa đẩy cho ta, Thẩm Mộng Quân ngươi cho là ta dễ bắt nạt thế sao.”




“Sư tỷ.”



Đông Thời Ngọc nhìn Lâu Thất có chút không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, hắn ta nhìn cũng cảm thấy không thoải mái, ngay cả Đồng Thời Văn ban nãy đều không nhịn được quay đầu đi buồn nôn, chỉ có nàng vẫn nhìn cái tai nát, mặt như thường. Tựa như rất tiếc nuối, mở miệng nói, “Ài, Thẩm cô nương dẫm nát tai của mình rồi.”



Cảnh Dao cũng muốn ngất.



Nhưng mà lúc này Lâu Thất còn nói thêm câu nữa, “Ngự y, tai đã đã nát như này còn có thể nối lại không, ta nghĩ so với không có lỗ tai trông tử tế hơn chút nhỉ.”



Hộc máu, hộc máu.



Mọi người đều nghĩ, may là Thẩm Mộng Quân đã ngất không thì nghe thấy nàng ta nói những câu này không chừng hộc máu.



“Lâu Thất ngươi còn dám nói những câu như thể không liên can như thế, ta nói cho ngươi biết Bích Tiên Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”



“Bích Tiên Môn sao, ta sợ quá.” Lâu Thất nhún vai nói, “Sợ thật đấy, ta phải mau tìm chủ nhân của ta bảo vệ ta mới được.”



Phụt!



Đông Thời Ngọc và Đồng Thời Văn hoảng sợ nhìn Cảnh Dao phụt máu sau đó cũng ngất xỉu.



Bọn họ không biết, Cảnh Dao say mê Trầm Sát ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà Trầm Sát không thèm nhìn nàng ta một cái, giờ Lâu Thất kích động nàng ta còn muốn để Trầm Sát bảo vệ nàng ta đúng là tức muốn chết.



Lâu Thất ngạc nhiên nhìn Đông Thời Ngọc, “Người của Bích Tiên Môn đều dễ tức thế này sao.”



Thế thôi mà cũng tức tới hộc máu, nàng đúng là được mở mang kiến thức.