Đế Vương Sủng Thần
Chương 13 : Tranh mỹ nhân
Ngày đăng: 19:14 18/04/20
( Câu này hai nghĩa nha bà con )
Editor: Ngọc Lan sơn trang
Vân Thiển dĩ nhiên chú ý tới sóng ngầm trong lúc đó giữa ba người nam nhân trên đài, thần sắc thu lại, cũng không dừng lại ở trên người ai.
Mỹ nhân phất tay áo, hoa mai bay tới! Ba người này thực hiển nhiên đang hưởng thụ chuyện tốt này.
Vân Thiển lẳng lặng tiếp nhận bút lông Doanh Doanh đưa lên, thấy động tác của Vân Thiển, mọi người dụi mắt cho thật sang nhìn về phía thiếu niên thần tiên trên đài, dường như mỗi cái động tác của hắn đều như muốn dự định làm cái trò nào đó (gốc: thập yêu hoa dạng).
Cầm bút trong tay, một tay chống cằm suy tư. Động tác này, khiến cho nữ tử ở đây kích động đến hai má nhiễm sắc đỏ ửng, còn đám nam tử thì khen không dứt miệng, thật muốn thay thế cái thiếu niên được kia thái tử điện hạ đặc biệt ủng hộ này.
Không để ý tới phản ứng người phía dưới, đi tới chỗ giấy Tuyên Thành màu trắng trước đó đã sớm bố trí tốt cho nàng, yên lặng tập trung suy tư (gốc: ngưng thần chuyên chú). Mọi người đều rướn cao cổ, tập trung ngắm nhìn.
Lúc lâu sau.
Khi mọi người ở đây đều rướn cổ đến cứng ngắc, bạch y thiếu niên đang ngưng thần trước giấy Tuyên Thành kia hơi hơi động (gốc: động liễu nhất hạ – VP: giật mình – ta đổi thế này cho có vẻ phù hợp với ngữ cảnh), nói một câu, “Giúp ta đổi một tờ mới” .
Mọi người thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, Doanh Doanh ngừng động tác trong tay, lại đem giấy Tuyên Thành tốt nhất sớm chuẩn bị tốt đặt lên khung vẽ.
“Công tử…” Doanh Doanh mím môi cười, đưa mực cầm trong tay lên.
Vân Thiển vừa thu lại ống tay áo, bút lông trên tay đã sớm dính mực, nhúng hai lần vào nghiên mực, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là một một phong thái mãnh liệt (gốc: đại tác chi phong).
Doanh Doanh giống như đã sớm thành thói quen, lại một lần nữa quay lại trước đài mài một loại màu mực.
“Nhìn bối cảnh hoàng cung này, đoán chừng là công chúa một quốc gia nào đó!”
“Vân công tử ít khi nào ra tay, lần này ra tay thế nhưng vẽ cái mỹ mạo nữ tử, không lẽ nàng là người trong lòng Vân công tử?”
“…”
Trong đống lộn xộn này, để cho người để ý là câu nói cuối cùng về ‘người trong lòng’.
Cô Độc Úy mày kiếm nhíu lại thành một khối.
Cô Độc Hồng càng không cần phải nói, biểu tình kia đã sương giá lại càng thêm sương. Vốn đã không hiểu biết hết nàng, lúc này lại từ đâu đó xuất hiện một cái nữ tử xuất sắc như thế, ám vệ của hắn vì sao không có báo cáo bên cạnh Vân Thiển tồn tại nữ tử này? Hàn mâu lại một lần nữa nhìn về phía mỹ nhân lạnh lùng trong tranh, mặt mày nhíu lại.
Thế gian lại có nữ tử tuyệt sắc đến bực này, khó trách Vân Thiển hội động tâm!
Tây Lâu Mạch âm thầm chắc lưỡi tấm tắc bức tranh Vân Thiển vẽ, đây tuyệt đối là một bức tranh tuyệt đối cực phẩm, ngay cả nhìn người trong tranh cũng là một loại vô cùng hưởng thụ!
Chính là…
Người trong tranh là ai? Nữ tử như vậy chẳng lẽ là người tâm nghi của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?
Tựa như ấn theo những ý tưởng đồng dạng này, mấy tầm mắt nóng rực nhìn về phía thiếu niên đang nhìn người trong tranh, lộ ra thần sắc si mê. Thấy biểu tình này, mọi người hoàn toàn kinh ngạc.
Chẳng lẽ, quả thật là?