Đế Vương Sủng Thần

Chương 18 : Tâm tư từng người

Ngày đăng: 19:14 18/04/20


Ánh tà dương đã tắt nắng trên ngọn cây cuối cùng, người vào thành vẫn đông nghịt.



Binh lính gác thành đã phơi dưới ánh mặt trời chói chang nhiều ngày liên tục, cơn tức cũng khá nặng, tiếng quát truyền khắp cả tòa đại thành. Thấy có người đi chậm, thanh âm liền đề cao, có chút dọa người. Ngẫu nhiên có một cỗ xe ngựa hoa lệ đi qua, những người đó lập tức liền đổi mặt, nịnh nọt đón chào, một lát sau xoay người lại là sắc mặt nghiêm nghị, cứng nhắc lên giọng với đám người vào thành lúc đó.



Ba ngày sau chính là đại yến của sáu nước, sứ thần từ các quốc gia đều đến Thánh Hoàng Triều, thoáng cái đã cảm thấy Thánh Đô đặc biệt chật chội.



Trong đại yến của sáu nước có một cuộc so tài ở ngoài hoàng cung, người người đều tới xem, đây cũng là lí do đã mấy ngày nay thánh đô lại loạn như vậy. Những nơi trọng binh canh gác càng thêm nghiêm mật, ngay cả việc vào thành cũng kiểm tra hết sức chặt chẽ. Tuy vậy, trong tình huống này nếu có người muốn trà trộn vào trong thành cũng hết sức dễ dàng, nếu muốn tạo cảnh hỗn loạn thì dễ càng thêm dễ.



Vì là nguyên nhân này, toàn triều trên dưới đều có vẻ như cực kỳ bận rộn.



Trong ba ngày này sứ thần từ các quốc gia đều lục tục vào thành, nếu như trong đó có bất kỳ sai sót nào, thì người phụ trách việc này tất nhiên là không trốn trách nhiệm được. Mà an ninh từ trong đến ngoài thành lại cố tình do Cô Độc Úy phụ trách, Binh bộ thượng thư Vân Phi hỗ trợ.



Cô Độc Hồng thì phụ trách tiếp đãi sứ thần các quốc gia, việc này rõ ràng so với Cô Độc Úy là kém một trời một vực, việc khó khăn liền do Cô Độc Úy tiếp nhận, Cô Độc Hồng lần này là muốn Cô Độc Úy mệt chết. Nói trắng ra là, Thánh Triều thái tử điện hạ này chuyên môn đi bảo hộ sứ thần các quốc gia.



Cô Độc Úy tự mình kiểm tra các lối đi, hoàn toàn không thèm để ý việc Cô Độc Hồng chơi mình một vố, vẻ mặt thản nhiên chấp hành nhiệm vụ.



Vân Phi mặc triều phục vẫn đi theo sau đến cổng thành, nhìn dòng người đông đi vào không dứt, bất giác nhíu mày. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nhìn về phía Cô Độc Úy ở cách đó vài bước, phía sau là một đám hoàng gia thị vệ, lúc này cũng đang dùng ánh mắt quái dị đánh giá bóng lưng cao lớn kia, có loại cảm thụ khó nói nên lời.




Vân Phi gật gật đầu, vì vẫn luôn duy trì thái tử nên hắn đối với những chuyện này có chút mẫn cảm, cho dù là sai một chút cũng không được. Nếu không phải Vân Thiển cùng thái tử có loại quan hệ phức tạp không rõ kia, có lẽ Vân Phi sẽ hoàn toàn không chút khó chịu duy trì thanh niên này. Nghĩ tới quan hệ giữa con mình cùng với thái tử quan hệ, Vân Phi nhăn mặt, trong lòng hạ quyết tâm muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô Độc Úy không dễ xuống tay, hắn cũng chỉ có thể bắt đầu xuống tay với con của mình.



Cô Độc Úy vừa lòng nhìn dòng người bị chặn lại ở bên ngoài thành, xoay người phân phó vài câu với thị vệ ở phía sau, truyền mệnh lệnh của mình xuống.



Lúc này, thánh thành tiến vào đêm tối lại náo nhiệt vài phần, tựa như cả ngày không có lúc nào ngừng nghỉ. Nhìn con đường dài đằng đẵng, Cô Độc Úy lúc này xúc động muốn đến Nhã Các, cũng không biết Thiển Nhi như thế nào? Rõ ràng chỉ mới tách nhau có một ngày thôi, mà giống như đã lâu không thấy hắn. Nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi dời qua, nhìn Vân Phi ở trước mắt, Cô Độc Úy vẫn cảm thấy có chút quái dị.



Trong lòng hắn sớm thừa nhận sự thật là mình yêu Vân Thiển, chính là này sau này, hắn nên đối mặt với người nhà của Vân Thiển như thế nào? Hắn cũng không muốn khiến cho Vân Thiển phải khó xử.



Sau một lúc lâu, chờ bọn tuần tra thị vệ trở lại vị trí, hai người lúc này mới không suy nghĩ thêm nữa, đến chỗ khác tiếp tục kiểm tra.



Có lẽ, hắn làm thái tử thật sự có chút thất bại, thế nhưng ở chỗ này làm việc tuần tra, Cô Độc Úy không khỏi âm thầm cười khổ.



Đợi đoàn người rời khỏi cổng thành, âm thanh bất mãn ở ngoài thành vẫn còn loáng thoáng truyền đến.



Trong thành, giữa dòng người, có người cúi đầu lướt qua bọn họ. Cô Độc Úy tựa như đã nhận ra cái gì, con ngươi co lại, đột nhiên quay đầu, lại phát hiện cảm giác mới nãy lại theo dòng người tiêu tán đi.