Đế Vương Sủng Thần

Chương 42 : Giao phó

Ngày đăng: 19:14 18/04/20


Vân Thiển kéo môi cười một cái, giống như hơi thở trầm mặc vừa rồi không phải phát ra từ trên người nàng



“Thái tử Lô Quốc, Thiển chỉ muốn biết rõ, vì sao Ngô đại nhân đột nhiên xuất hiện ở Nhã các, rồi trước khi tới hắn đã từng tiếp xúc qua người nào, rồi thường ngày hắn có đắc tội với ai hay không?...” Vân Thiển liên tiếp đặt ra câu hỏi.



“Vân công tử, vấn đề của Ngô đại nhân thực chất không liên quan đến các vấn đề ngươi hỏi” Tây Lâu mạch nặng nề mở miệng nói.



Nhìn thần sắc lạnh nhạt của Thái tử Lô Quốc, Vân Thiển thực sự hoài nghi Ngô đại nhân đó có phải là người của Lô Quốc bọn họ hay không, nếu phải, vì sao Lô Quốc bọn họ vẫn còn có thể giữ vững bình tĩnh giống như là đang chờ một cái gì đó.



“Thái tử điện hạ, nếu như muốn biết chân tướng sự việc, xin hãy phối hợp với Thiển một chút” Vân Thiển lẳng lặng nhìn hắn, trong lời nói bình tĩnh cơ hồ có chút lạnh lẽo.



Tây Lâu Mạch ngưng mắt nhìn nàng, tựa hồ như hắn muốn từ đôi mắt hắc ngọc kia tìm ra được một chút gì đó.



Bị người nhìn như vậy, Vân Thiển khe khẽ nhíu mày



“Chẳng lẽ ngươi không ý thức được gì sao?” Tây Lâu Mạch đột nhiên mở miệng



Vân Thiển sửng sốt, nàng thật không hiểu ý tứ của hắn. Nhưng có một loại cảm giác bất an nhen nhóm trong lòng nàng.



Nghe được hắn hỏi như vậy, hai người sau lưng nàng rõ ràng cũng đang cứng đờ, kỳ quái nhìn Vân Thiển, cũng không biết là đang nghĩ tới điều gì.



“Người của Lô Quốc chúng ta thiệt mạng, Hoàng thượng của Thánh hoàng triều các ngươi tự nhiên sẽ cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng…” Nói đến chỗ này, đôi hắc mâu của Tây Lâu Mạch thâm thúy nheo lại, tựa hồ hắn đang nhìn thấu biểu lộ của nàng sau chiếc mặt nạ kia.



Vân Thiển sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn Tây Lâu Mạch thu hồi.




Doanh Doanh cùng Thanh Y mặt liền biến sắc, lập tức phòng bị nam nhân vừa mới xông vào này, Thanh Y nắm chặt đuôi kiếm.



Cô Độc Hồng lạnh lùng quét mắt về phía hai người sau lưng nàng, ánh mắt cuối cùng vẫn trở lại trên người bạch y thiếu niên



Hồi lâu, Cô Độc Hồng mới hướng đến người đang ngồi trên phía ghế chủ thượng cúi đầu coi như là chào hỏi.



Tây Lâu Mạch híp đôi mắt anh đào, chứa nhiều ý vị “Không biết Thái tử Thánh hoàng triều làm vậy là có ý gì?”



Hàn băng trong đôi mắt đen thâm thúy quét tới, có lẽ bọn họ đều thuộc về loại người hoàng thất cao cao tại thượng, phương thức trao đổi của bọn họ có thể người khác không thể hiểu được



Nhìn hai người này, ánh mắt Vân Thiển trở nên ảm đạm



“Cho Lô quốc câu trả lời thỏa đáng” Cô Độc Hồng mặt biểu lộ vô tình, hắn đột nhiên nói chuyện chính sự làm cho người ta thực không thể không hoài nghi độ xác thực của lời nói này.



Triều đình trong lúc này tới làm việc này, có phải là chuyện kỳ lại hay không…



Nhưng thân là Thái tử một nước, nên Tây Lâu Mạch cũng không biểu hiện, chỉ giả bộ như cái gì cũng không biết “Nga, cho Lô Quốc một giao phó, không biết Thánh hoàng triều Thái tử muốn cho Lô Quốc câu trả lời thỏa đáng như thế nào?”



Tây Lâu Mạch không nghĩ tới, đêm qua bọn họ vừa hợp tác để giết hết người của Cô Độc Úy, thì hôm nay Cô Độc Hồng lại có ngay hành động thực tế. Thế lực trong bóng tối sau lưng Cô Độc Úy đã bị hắn tiêu diệt gọn ghẽ, nhưng Cô Độc Úy vẫn là sống sờ sờ trước mặt hắn, cho nên, lần này hắn tới….



Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về người Vân Thiển, chỉ thấy bạch y thiếu niên lẳng lặng đứng thẳng, tràn đầy sức quyến rũ, trên người hắn như phát ra ánh sáng thần thánh, một loại ánh sáng nhu hòa mà trước giờ người ta chưa từng thấy, như mọi loại ma lực, làm cho mọi người trong phòng cùng một lúc ngừng hô hấp.