Đế Vương Sủng Thần
Chương 5 : Có Nương ngươi như thế!
Ngày đăng: 19:13 18/04/20
Chuyện Vân Thiển chọc giận hoàng đế rất nhanh được truyền ra, lúc này ai cũng rất muốn đoán xem Vân gia có hay không vì vậy mà mất đi Hoàng sủng. Rất nhiều người đỏ mắt (ghen tị) việc Vân gia lớn nhỏ đều nhận được sủng ái của hoàng gia, hiện tại có cơ hội này, liền thêm mắm thêm muối bên tai hoàng đế.
Vân phu nhân nghe thấy tin này, ở trong Vân phủ đứng ngồi không yên, không biết Tiểu Vân Thiển rốt cục đã gây họa gì.
Khi Vân Phi mang Tiểu Vân Thiển về phủ, Vân phu nhân Lạc Song đã đón lấy Tiểu Vân Thiển đang tủm tỉm cười, ngước mắt nhìn vào ánh mắt đam nhiễu của trượng phu, “Vân ca, Thiển Nhi hắn…”
Vân Phi chưa kịp lên tiếng, Tiểu Vân Thiển đang bị ôm trong ngực liền lên tiếng trước, “Yên tâm đi nương! Có Úy ca ca, không có việc gì !”
Hai vợ chồng nghe xong, cau mày lại, “Ngươi lúc nào cũng lắm lời!” Vân phu nhân nhìn Vân Thiển trong lòng, vẫn đang cười cười, đành phải dở khóc dở cười. “Vân ca, ngươi cũng mệt mỏi, vào phòng nghỉ ngơi trước! Tiểu gia hỏa này cứ giao cho ta!”
Vân Phi xoa xoa cái trán, gật gật đầu với Vân phu nhân liền trở về phòng .
Vân phu nhân quét một vòng xung quanh, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục xuất hiện một chút giả tạo hiếm thấy. Trong lòng Vân Thiển thấy bộ dáng này của nương mình, nhịn không được vụng trộm cười.
“Lặng lẽ” vào trong phòng Tiểu Vân Thiển, Vân phu nhân nhanh chóng đặt Vân Thiển lên giường, vẻ mặt khẩn trương dán mắt vào ‘nhi tử’ của mình.
Vân Thiển hai tay ôm ngực, híp mắt cười. Bộ dáng này thiếu chút nữa là làm cho Vân phu nhân phát điên, con trai quá thông minh cũng là một chuyện thập phần đau đầu, nhưng đồng thời cũng may mắn khi có nhi tử thông minh như vậy.
“Nói, cha ngươi có phát hiện cái gì hay không? Hoặc là người khác có phát hiện chút gì khác thường hay không?” Vân phu nhân ngàn lần như một hỏi cùng một vấn đề.
Ai! Nương hắn vào thời điểm này, liền mất đi hình tượng của một nữ nhân bề ngoài ôn nhu kia!
“Ai ~!” Tiểu Vân Thiển nghiêng đầu, vô lực thán khí (than thở buồn bực), “Nương, ta nói rồi bao nhiêu lần, nhi tử của nương cả đời thông minh làm sao có thể lộ ra sơ hở!”
Chính là vì hắn quá mức thông minh, nên mới có vấn đề.
Vân phu nhân nhớ tới sắc mặt Vân Phi khi nãy, ngưng thần ngưng quỷ tới gần mặt nhi tử, “Vậy vì sao cha ngươi tức giận như vậy?”
Tiểu Vân Thiển trượt xuống giường, bò lên cái ghế cao lớn, Vân phu nhân cũng không có ngăn cản động tác của nhi tử, “Cha chính là bị ta làm cho tức giận, cũng không có cái gì khác, nương! Ta thật không rõ, vì sao ta không thể như vậy không được? Cha yêu ngươi như vậy, tại sao phải sợ hắn cưới tiểu thiếp?” Vân Thiển nhân tiểu quỷ đại (còn nhỏ nhưng thông minh có thừa), khi nói chuyện, quả thực bộ dáng y như người lớn! Nhưng mọi người thương hắn chính là vì điểm này.
Vân phu nhân vẻ mặt buồn rầu, “Ngươi cũng biết , Vân gia hai lão đều đã nói, nếu như ta sinh ra là nữ nhi thì phải cho cha ngươi cưới tiểu thiếp, ta không muốn khiến cho cha ngươi khó xử, Thiển Nhi, chỉ có thể ủy khuất ngươi”
Nhìn bộ đáng thương hề hề của Vân phu nhân, Vân Thiển lại bội phần bất đắc dĩ. “Thân phận của ta chung quy có một ngày sẽ bị lộ.”
Thanh âm vừa rơi xuống, cửa phòng đã bị người mở ra.
“Bích nhi tỷ tỷ!” Người mở cửa là một vị mỹ mạo nữ tử mười bảy mười tám tuổi, ngẩng đầu không thấy người, cúi đầu vừa nhỉn, lại thấy vẻ mặt đang cười tít mắt của Vân Thiển, nhất thời sửng sốt.
“Thiển Nhi? Ngươi vào đây như thế nào?” Nữ tử được gọi là Bích nhi giật mình bước ra cửa, ngồi xuống nhìn Tiểu Vân Thiển.
Vân Thiển nhu thuận cười, “Thiển Nhi tìm Bích nhi tỷ tỷ chơi!” Thanh âm thanh thúy dễ nghe làm nữ tử cười một cái, tiến lên ôm lấy tiểu Vân Thiển luôn chọc người yêu mến.
“Hiện tại tỷ tỷ còn đang tiếp khách, Thiển Nhi trước hết ra đại sảnh ngồi một lát, được không!” Nữ tử tên Bích nhi cũng thập phần thích thiếu niên như thần tiên này.
Tiểu Vân Thiển nhu thuận gật gật đầu, thập phần vui vẻ!
“Ngoan!” Trìu mến sờ sờ đầu Vân Thiển, thả hắn xuống đất, “Đi đi!”
Vân Thiển xoay người liền chạy về hướng khác, Bích nhi thấy nhân ảnh biến mất, lúc này mới thu lại nụ cười bên miệng bước vào phòng.
“Tiểu Bích, tiểu hài tử kia sẽ không nghe được cái gì đi? Một cái giọng nam thô tục vang lên.
“Hắn chỉ là một tiểu hài tử cái bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu, cho dù là nghe được, cũng không biết chúng ta đang nói cái gì” Bích nhi tức giận nói với người nọ.
“Tiểu Bích, thà rằng giết nhầm, cũng không thể bỏ sót, để ta ra ngoài kết liễu hắn!”
“Ngươi làm gì? Ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hắn…”
“Tiểu Bích, ngươi đây là muốn khiến cho chúng ta — ”
“Được rồi, tiểu Bích nói không sai, tiểu hài tử kia sẽ không làm ra cái gì đối với chúng ta” cái kia môn chủ rốt cục lên tiếng .
“…”
Tựa vào bên tường, Vân Thiển sắc mặt bình thản, suy nghĩ loạn chuyển.