Đế Vương Sủng Thần

Chương 642 : Sinh tử của doanh doanh (phần cuối)

Ngày đăng: 19:15 18/04/20


Thân thể Vân Thiển run lên, đột nhiên ngước mắt lên, hơi thở của hắn đã cách nàng mấy chục bước, giờ phút này Doanh Doanh đang vui vẻ nhìn mình.



Sắc mặt run lên, Vân Thiển xoay người bước đi.



“Hy vọng thái tử Lô quốc có thể tuân thủ đáp ứng của mình, nếu sự tình không ổn thỏa, mà lại để cho Vân mỗ nhìn thấy bóng dáng thái tử, kết cục cũng phải chỉ có một kiếm đơn giản như vậy...” Âm thanh từ phía sau truyền đến.



Doanh Doanh mặc dù không hiểu lắm về tình huống xảy ra, chỉ biết là thái tử Lô quốc đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện này.



Sau lưng, Tây Lâu Mạch híp mắt, ngắm bóng lưng nàng đang vội vàng rời đi, nhẹ giọng cười không rõ ý vị, bọn thị vệ bên cạnh ngơ ngác, không biết thái tử điện hạ là có ý gì? Không nhúng tay vào chuyện này là sao? Nhưng bọn họ đã thật vất vả mới....



“Rút người trở về, sáng sớm ngày mai liền lên đường!” Tây Lâu Mạch vuốt ve vết thương trên vai, nụ cười càng mở càng lớn.



“Dạ!”



Tuy không hiểu ý muốn chính xác của Thái tử, nhưng vẫn lưu loát phân phó xuống dưới.



Lúc quay đầu lại, chỉ còn chủ tớ bốn người, ba người kia không thể không có ý kiến về nụ cười chưa hề tắt của Tây Lâu Mạch, đáy lòng hiện lên một nghi hoặc: có phải Thái tử bị người ta đâm đến điên rồi hay không?



Rời khỏi Dịch cung, gió lạnh ban đêm thê lương thổi tới, Vân Thiển không khỏi quay đầu nhìn lại một cái.



“Công tử, Thái tử Lô quốc thật đúng là sẽ bỏ qua cơ hội như vậy hay không?” Doanh Doanh vẫn không cách nào tin được nam nhân đó sẽ dễ dàng dừng tay, nhân lực cũng đã chuẩn bị đầy đủ, xem ra hắn đã sớm tính toán tốt đến chuyện sẽ phát sinh, không nghĩ tại đây đề phòng sâm nghiêm như vậy, mà nam nhân này còn có thể mang được nhiều binh vào thành, quả nhiên là một nam nhân đáng sợ.



“Nếu không phải bên trong thánh hoàng triều có nội chiến, ngươi cho rằng hắn có thể mang được nhiều người như vậy vào hay sao...” Vân Thiển lạnh lùng nói, một câu cuối cùng của nam nhân kia có ý vị không rõ, nàng luôn có cảm giác mình cứ như vậy bỏ qua cho người này, cuộc sống về sau sẽ càng thêm bất an.



“Công tử nói là...có người cố ý để người của hắn vào thành? Chẳng lẽ là...” Doanh Doanh suy nghĩ một chút liền thông, lập tức phát hiện có chỗ không đúng.


Hai tay Vân Thiển đưa về trước ngăn lại, chân lại chùn xuống, mềm dẻo lại mang đến cảm giác vô lực.



Nếu hắn đã như vậy, thì nàng chỉ có thể lấy mềm khắc cứng thôi.



Doanh Doanh liên tục bước về phía trước, từng bước đi từng bước sinh phong, giống như lướt qua tầng tầng chướng ngại vật.



Từng trận âm phong sau lưng ầm ầm đánh tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Doanh Doanh âm trầm, nàng biết có người đuổi tới, cắn răng một cái, càng tăng nhanh tốc độ, người sau lưng còn chưa đuổi kịp lên phía trước, nàng nhất định phải đi được vào cung.



“Linh!” lại một trận linh đang vang lên, bay nhanh đánh tới về phía sau lưng Doanh Doanh, lực lượng mạnh đến nổi ngay cả không khí cũng bị biến ảo thành từng đoạn theo từng lực va chạm.



Sắc mặt Doanh Doanh đại biến, thân thể nhảy lên không trung, gian nan thoát khỏi từng dây chuông bạc đang tới, nhưng đang lúc thân thể nàng vừa nhảy lên, phía trên nàng, gương mặt tinh mỹ nhưng trống rỗng lãnh khốc của tiểu nữ đồng lại xuất hiện trước mặt.



Doanh Doanh trợn to mắt, xoay người tránh thoát tiểu nữ đồng đó.



Linh đang vừa thu lại, một bóng dáng khác như gió bay tới.



Doanh Doanh lúc này đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lui không được mà tiến cũng không xong.



Trong nháy mắt, cả người này bị kẹp ở giữa.



Hai tiểu đồng này cường hãn thẳng tay với những điểm yếu của nàng, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà chết ở nơi này sao? Chẳng lẽ nàng không bao giờ được gặp công tử, không thể hoàn thành được sứ mệnh mà công tử giao phó...



“Oanh”



Hai mặt đồng thời bị giáp công, không chút lưu tình, huyết dịch vẩy đầy, mùi tanh nồng đậm dâng lên trong không khí. Máu, nhiễm đỏ tuyết y của hai tiểu đồng, nhiều như những đóa hồng mai diễm tuyệt.