Đế Vương Sủng Thần

Chương 713 : Bằng hữu của hắn (phần cuối)

Ngày đăng: 19:15 18/04/20


Sắc mặt Vân Thiển ầm ầm chuyển hồng, nàng vậy mà lại bị nam nhân này chiếm tiện nghi, mọi người đều trừng mắt thật lớn, thật sự bọn họ đều muốn phun huyết đối với cảnh tượng như vậy, dù sao bọn họ đều là những liệt nam trẻ tuổi thì làm sao có thể chịu hình ảnh phiến tình này đây!



Hai người đang ra tay quá nặng kia tự nhiên không có cơ hội để xem hình ảnh kích thích như vậy



Vân Thiển thẳng tay kéo Phó Vãn Tình đang đứng bên cạnh vào giữa hai người, để hắn không thể tái phạm sai lầm nữa!



Phó Vãn Tình vô tội nhún vai, hiện tại bọn họ đều có thể hiểu được hai người kia rồi, kỳ thật, nếu coi Vân Thiển thành nữ tử thì sẽ không thấy khó tiếp nhận rồi, Phó Vãn Tình cứ như vậy mà tưởng tượng



Cô Độc Úy bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nở nụ cười đưa tầm mắt về hai người đang đấu phía trước, không hề suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi của Vân Thiển.



Văn Đan Hàn một tay ôm Trương Trọng giằng co một chỗ, mà Trương Trọng lại hướng về phía mặt Văn Đan Hàn đánh tới một quyền, từng chiêu từng chiêu của hai ngươi như muốn lấy mạng của đối phương.



“Quá tốt!” Chúng tướng hét lớn!



Hai người đang giao thủ thu tay lại nắm tay nhau, nhìn nhau cười.



“Tốt!” Cô Độc Úy cũng theo nhóm người vỗ tay trầm trồ khen ngợi!



Nhìn Cô Độc Úy như vậy, Vân Thiển cũng có chút vui mừng cười! Điều này làm cho người đứng bên cạnh nàng, Phó Vãn Tình có chút choáng váng, khó trách mọi người đều nói không thể nhìn chăm chú người này, cho dù vẫn phấn khích với chuyện tình xảy ra trước mắt, cũng không thể rời khỏi người đẹp đang trước mắt này!



“Các vị tướng quân quả nhiên là nhân trung long phượng!” Vân Thiển nghiêng đầu, đầy thâm ý nhìn mắt Phó Vãn Tình!



Phó Vãn Tình ngây ngốc một chút, ngay sau đó cũng tràn ra nụ cười như có như không, “Đại nhân quá khen, trên đời này làm sao có người có thể sánh được một góc của đại nhân!”



Vân Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta luôn muốn giống phó tướng quân, có thể hòa mình cùng với những người này, cho dù cuộc sống có cực khổ, nhưng cũng rất đáng giá!” Có thể cùng với những này hòa chung tiếng cười tiếng hoan hô, đó là chuyện hạnh phúc nhất!



Phó Vãn Tình không nghĩ Vân Thiển sẽ nghĩ như vậy, lấy vị trí danh chấn thiên hạ hiện tại của Vân Thiển, có cái gì mà không có chứ? Vinh dự như vậy không phải mọi người đều có thể đạt được, nàng còn thấy cái gì chưa đủ chứ? Phó Vãn Tình không hiểu người cao cao tại thượng như bọn họ, chiếm được nhiều như vậy còn cái gì đáng tiếc gì nữa chứ?



"Mạt tướng không hiểu!” Phó Vãn Tình vốn là cô nhi, từ lúc bắt đầu vào nơi này, nàng đã cùng những người này cố gắng sống qua cuộc sống ở đây, cho đến khi nàng có được địa vị như bây giờ, coi tuổi hiện tại của nàng, có thể làm được đến đây thật sự không dễ.




Mà Cô Độc Úy chính là bảo vệ mọi thứ của mình, bao gồm Vân Thiển, không cho bất kỳ kẻ nào có thể gây tổn thương nàng còn tồn tại.



Vân Thiển đi thẳng đến Binh bộ tìm lão cha, người khác không biết đại sự, có thể lý giải được, nhưng nếu có người nói lão cha của nàng cũng không biết thì thật là buồn cười.



Đang phân phó cho thủ hạ, liền thấy “con trai” đứng trước mặt mình, dường như mới vận động hàng loạt nên hơi thở có chút dồn dập.



“Thiển nhi?” Buông lỏng động tác, có chút kinh ngạc nhìn Vân Thiển lại đi ra khỏi binh thư các.



“Cha!” Vân Thiển tự nhiên tiêu sái đi qua, rót một ly trà nóng cho mình, uống một hơi cạn sạch



Vân Phi cũng theo nàng ngồi xuống.



“Hôm nay như thế nào lại rảnh rang đi ra ngoài? Ngày thường không phải chỉ đứng ở binh thư các thôi sao?” Vân Phi khó có cơ hội được ở chung cùng “con trai”, nên không khỏi nói nhiều một chút!



“Cha, người có gì gạt con không?” Vân Thiển buông chén ngọc, thanh đạm nói.



Vân Phi bị sửng sốt, cân nhắc xem con mình hỏi vậy là có ý gì, có một số việc gạt nàng là do muốn tốt cho nàng, “Ngươi muốn biết cái gì?” Do hiểu được tính tình của Vân Thiển nên Vân Phi cũng không giống với những người khác thất thần, lão nhìn thẳng vào mắt Vân Thiển.



“Cha biết cái gì?” Vân Thiển cũng không hỏi trực tiếp, giả vờ giả vịt hỏi một câu



Hai người đều muốn đấu khẩu với đối phương, đều giả thần giả quỷ hỏi lại đối phương.



Vân Phi đang ngồi, cũng không tính mở miệng lập tức.



Thật lâu sau, Vân Phi mới ngoái đầu nhìn lại con mình, “Thiển nhi con biết vì sao hoàng thượng lại kiến tạo Tử Kim điện không?”



Vân Thiển còn tưởng rằng lão cha nói cái gì, không nghĩ lời vừa ra khỏi miệng lại là sự tình Tử Kim điện, chẳng lẽ, có một số việc có quan hệ với Tử Kim điện này?