Đế Vương Sủng Thần

Chương 722 : Khúc mắc đời trước, Vân Thiến vận nữ trang (2)

Ngày đăng: 19:15 18/04/20


“Nhưng mà...” Vân Thiển có chỗ không rõ, “Vì sao việc này lại có quan hệ đến Thuật quốc cùng La Sát môn?” Còn Lâm Bích Nhi vì sao từ La Sát Môn chuyển đến Thuật quốc, lại nhanh chóng biến thành thánh nữ nước đó?



“Hai tỷ muội các nàng chính là người của La Sát môn...”



“Vẫn là không rõ, vì sao La Sát môn lại có quan hệ với Thuật quốc?” Vân Thiển lạnh nhạt nhấp trà, lạnh quá! Lần nữa vì chính mình châm trà.



“Tiểu thái tử Thuật quốc là con nuôi của Thu Liên!”



Phốc...



Vân Thiển đang nhấp một ngụm trà đột nhiên phun ra ngoài.



“Quan hệ này cũng quá rối loạn đi! Lão cha, người có thể biểu đạt rõ ràng hay không?”



“Quan hệ đó nói tiếp thì cũng rất dài...”



“Ta có dư thời gian!”



“Sao vậy, hôm nay không cần ngây ngốc trong binh thư các nữa à?” Vân Phi trừng mắt nhìn con.



“Ngài lão nói rõ ràng, con tự nhiên ngoan ngoãn biến mất không thấy người!”



“Tiểu thái tử lúc đó bao nhiêu tuổi?” Vân Thiển không khỏi hỏi.



“Cùng một tuổi với Hoàng thượng!”



Phốc!!!



Vân Thiển lại không thể hình dung ra nổi, “Nói cách khác, trước lúc tiền hoàng hậu mang thai đã biết rồi?” Quan hệ thật là loạn quá, quay nàng vòng vòng sắp hôn mê đến nơi rồi.



“Hai tỷ muội các nàng cùng hoàng hậu Thuật quốc vốn là tri giao, có mối quan hệ này chẳng có gì là lạ, nếu lúc trước Cô Độc Hồng cùng thái tử Thuật quốc có một người là nữ tử, sẽ kết làm thân gia, nhưng người tính không bằng trời tính!”



Câu chuyện của thế hệ trước đã qua đi, Vân Thiển không khỏi lắc đầu, hiện tại đều đã hiểu, gút mắc trong lòng đã giải, tâm tình cũng thoải mái hơn!



“Cảm tạ lão cha! Sắc trời không còn sớm nữa, người nên trở về ăn cơm chiều đi, đừng để nương chờ lâu, bằng không buổi tối ngủ trên sàn cũng đừng trách con không nhắc nhở người!” Vân Thiển vuốt phẳng nếp nhăn trên bạch y, cất bước ra cửa.
“Công tử không cần chúng ta hỗ trợ?” Thanh Y lo lắng hỏi.



“Các ngươi chỉ cần thay ta trông coi Nhã các, cái khác, ta không muốn kéo các ngươi tham dự vào, trừ phi đó là thời điểm vạn phần bất đắc dĩ!” Tay nắm chắc bức thư, Vân Thiển đi vào trong bóng tối, đóng cửa, ly khai khỏi tầm mắt sáng quắc của Thanh Y.



Gắt gao nhìn vào cánh cửa đã được đóng chặt, trong lòng Thanh Y mùi vị lẫn lộn, nghiêng người rời đi.



Ngồi trong bóng tối, Vân Thiển nương theo ánh trăng nơi cửa sổ, mở thư tín ra, chăm chú đọc nội dung bên trong, đồng tử chậm rãi co rút lại, quả nhiên là hắn...



Vân Thiển sờ bức thư, dùng một chút lực, trang giấy hóa thành bột vụn!



Đi đến bên tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo khác để thay, đúng là giống như đúc bộ y phục đang mặc, nhưng lại là nữ y! Trên đầu lại có thêm một cái đấu lạp đen.



Không cần nhiều, chỉ cần một thân nữ y trùm đấu lạp trên đầu, một cô nương thần bí xuất hiện ở phía trước cửa sổ, dùng mùi thay thế với mùi thơm chân thật trên cơ thể của mình, nàng làm như vậy, cũng vì sợ đụng đến những người không nên đụng, có thể nhận thức bản thân nàng.



Vải buộc ngực bó chặt được bỏ ra, đôi bồng đảo nhẹ nhàng vận động, đẹp kinh tâm động phách!



Tuy nói mang theo đấu lạp ra ngoài, nhưng bên trong vẫn mang mặt nạ như cũ không dám tháo xuống, đấu lạp này không an toàn tuyệt đối, nàng không thể mạo hiểm.



Vạt áo vừa động, bóng người đã nhảy lên đỉnh lầu, vô thanh vô tức ra khỏi Nhã các, hướng nhanh về phía biên cảnh.



Băng vải trước ngực được tháo ra, cảm giác tức ngực khó chịu cũng không còn, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều, Vân Thiển bay nhanh ra ngoài, hít thở thật sâu không khí tươi mát buổi tối!



Phong thư vừa rồi cũng do chính người kia tự viết, là Thanh Y lấy từ quan khẩu về, lúc này không riêng gì Thuật quốc có hành động, ngay cả Lô quốc cũng tham dự trong đó, cái tên Cô Độc Úy đáng giận kia vì sao lại không nói cho nàng biết, áp lực phát ra lớn nhất nơi hắn chính là Tây Lâu Mạch



Muốn có nàng? Tây Lâu Mạch cũng quá tự đại, nghĩ nàng là một món lễ vật không biết phản kháng hay sao?



Nghĩ đến đây, bụng Vân Thiển chứa đầy lửa giận, bóng dáng trong bóng lại nhanh hơn rất nhiều.



Vì Vân Thiển, Thái tử Lô quốc lại tự mình lẻn vào Thánh thành, quả nhiên lớn mật, cũng không sợ có người giết hắn. Trong thư vừa mới nhắc tới chỉ là một điểm nhỏ của Thái tử Lô quốc, nói vậy lá thư vừa rồi cũng chính là lừa gạt Vân Thiển nhảy vào kế sâu của Tây Lâu Mạch hắn, nhưng mà, hiện tại nàng không phải Vân Thiển, mà là sát thủ hiện đại, tâm ngoan thủ lạt!



Nàng rơi xuống nơi ẩn thân thật kín đáo.



Có một bóng dáng thon dài đứng phía trước cửa sổ, yên lặng xem thiên tượng.