Đế Vương Sủng Thần
Chương 742 : Tái ngộ (2)
Ngày đăng: 19:15 18/04/20
Đại quân Thuật quốc, Lô quốc tiếp cận, nhưng lại chậm chạp không động thủ, các nhân vật trọng yếu đều lẻn vào Thánh hoàng triều, không biết muốn làm gì, bọn họ chỉ có thể chờ, chỉ có thể bảo vệ, Thánh hoàng triều bị hai đại quốc vây công cũng không phải sự kiện có thể nói giỡn.
Đại sự là như vậy, nhưng Cô Độc Úy lại hạ lệnh cho tất cả mọi người không được truyền nửa điểm tin tức vào Thánh thành, chính vì không muốn Vân Thiển biết được, nhưng không nghĩ đến cuối cùng nàng cũng rơi vào.
Nhưng mà, không nghĩ tới những người này vậy mà lại đến Thánh thành dẫn Vân Thiển đi, nhìn cả không gian tuyết trắng mênh mông, Cô Độc Úy có chút mờ mịt, tìm không được bóng trắng kia, đáy lòng hắn vạn phần sốt ruột
Nhớ đến bức thư kia của Tây Lâu Mạch, đôi mi hắn nhanh chóng nhăn lại, tên kia đã tuyên bố muốn Vân Thiển nên sao Tây Lâu Mạch có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.
Cho nên, Cô Độc Úy nóng lòng, bất chấp mọi thứ, đem tứ tướng đang trên đường tiến ra trấn thủ biên cương đều gọi về, nơi đó, có một mình Vân Phi trấn giữ là đủ rồi.
Sự việc phát sinh đột ngột, toàn thành lập tức rơi vào không khí sợ hãi
Tin tức này vừa được truyền vào Thánh hoàng triều, trong cung lập tức như bùng nổ, hoàn toàn rối loạn.
Hậu cung
Thái hậu nghe tin tức thứ nhất vừa truyền đến, sắc mặt âm trầm khủng bố
Nhìn thủ hạ báo tin, lạnh lùng mở miệng, “Sao lại như thế, chuyện tình lớn như vậy, vì sao một chút tin tức bản cung cũng không được thông báo?” Thủy Thu Tích tức giận chụp tay vịn, lớn giọng quát
“Hồi thái hậu, là hoàng thượng cản trở chúng thuộc hạ biết được tin tức!” Người phía dưới ảm đạm cúi đầu, tuy rằng không cam lòng đến thời điểm này mới biết được tin tức, nhưng mà, thực lực Cô Độc Úy không người nào có thể so được
Phượng mâu Thủy Thu Tích giật giật, lạnh lùng huy tay áo, “Đều đi xuống cả đi, ai gia muốn yên lặng một chút”
Người trong điện ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó yên lặng lui xuống
Có vài bóng dáng vừa đưa lưng về phía Vân Thiển chuyển lại đây, ngũ quan hoàn mỹ lãnh khốc, cái loại khí hất độc hữu này, mỗi một chỗ đều tản ra vẻ anh tuấn khó gặp! Có lẽ là do mưa tuyết nên Vân Thiển thấy được trên thân nam nhân này tản ra ánh sáng thiên thần, có thể làm cho nữ tử trở nên điên cuồng, nhưng lại không thể so được với Cô Độc Úy.
“Khó được ngươi còn nhận ra bản cung...” Nam tử hé môi cười, gương mặt lạnh lùng cười rộ lên có chút chói mắt, nam nhân như vậy hiển hiện sức quyến rũ vô hình khắp nơi.
“Thái tử Thuật quốc?” Vân Thiển không phải đang nghi ngờ, mà là xác thực. Từ miệng Vân Phi kể, có thể đem một thân khí chất vương giả phát huy đến mức độ này lại ở cùng Thủy Thu Liên, ngoại trừ thái tử Thuật quốc thì còn ai vào đây. Khó trách thánh nữ Thuật quốc lại cung kính với hắn như thế, ngay cả Thủy Thu Liên cũng muốn cứu hắn.
Người như vậy, dễ dàng lẻn vào hoàng cung mà không bị Cô Độc Úy phát hiện, điều này nói lên cái gì, nói lên được... thực lực của hắn đã không còn giống như bọn họ suy nghĩ.
Đối với việc Vân Thiển biết thân phận của mình, hắn tuyệt không cảm thấy kỳ quái, thật giống như sự tình đương nhiên, mặt không chút thay đổi đối mặt với Vân Thiển, cách một màn tuyết, hai người nhìn đối phương.
Bông tuyết lất phất rơi xuống, xiêm y bọn họ đều ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào nội y, khiến cơ thể bọn họ phát lạnh
“Thái tử Thuật quốc vậy mà lại tự mình mang binh xuất trận, Thái tử Lô Quốc muốn bắt ta uy hiếp Úy ca ca, ngươi nghĩ muốn hủy diệt Thánh hoàng triều dễ như vậy sao?” Vân Thiển hừ lạnh, môi vì trời lạnh nên có chút run.
Nghe Vân Thiển nói, Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, tựa hồ như nghe được chữ gì mẫn cảm, làm cho lòng hắn thực không thoải mái, đặc biệt là từ “Úy ca ca” kia.
Hai người kia xưng hô thân mật như thế làm cho người ta có một loại xúc động muốn phát điên, nhưng mà vì sao hắn lại có loại hiện tượng phát điên này, không thể hiểu được, hắn chỉ biết là, nàng như vậy hấp dẫn thật sâu ánh mắt hắn, hắn muốn gặp lại người toàn thân tràn đầy sức quyến rũ, nên liều lĩnh lẻn vào Thánh hoàng triều, biết rõ đại quân Cô Độc Úy đang chờ chính hắn chui đầu vào lưới, nhưng hắn vẫn đến đây, không để ý đến cản trở của bọn họ.
“Ngươi vẫn như năm năm trước, không có biến đổi...” Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, âm thanh trầm thấp vang lên
“Ngươi thật là, năm năm trước không thể lấy mạng ngươi, hôm nay ngươi lại chủ động đưa đến cửa, vậy không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt!” Không khỏi giải thích, bạch y của Vân Thiển cùng bông tuyết hòa vào nhau, thân thể của nàng liền như hồng mao nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Hắc y nhân xông tới, che chở cho Thích Uẩn Cẩm.