Đế Yến
Chương 18 : Nhật Nguyệt
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: clarkdale & nhatchimaiTrăng ẩn sao mờ, bầu trời ló rạng ánh nắng ban mai.
Thu Trường Phong rốt cục cũng ra khỏi núi, thẳng đường đi về phía bắc. Trong nội tâm Diêu Tam Tư tràn đầy hiếu kỳ, vốn muốn hỏi Thu Trường Phong sự tình rốt cuộc như thế nào, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thu Trường Phong liền không dám lắm lời.
Thu Trường Phong đang có tâm sự, lúc hắn xuôi nam cũng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành kết quả như vầy.Nhật Nguyệt ca vì sao khiến cho Lưu Thái Tức mất mạng? Người mặt quỷ kia vì sao phải liên thủ với nhẫn giả Đông Doanh tới lấy Nhật Nguyệt ca? Đến Lưu Trạch bắt cóc công chúa ngoại trừ Tàng Địa Cửu Hãm còn có hai cao thủ khác, một người sử dụng bảo kiếm như ánh trăng, một người dùng trường đao như lôi điện, hai người này dù không phải nhẫn giả cũng là cao thủ võ thuật, rốt cuộc là ai?
Người mặt quỷ cùng những nhẫn giả này dẫn dụ bọn họ vào Lưu Trạch, đột nhiên bắt đi Vân Mộng, rồi lại đơn giản buông tha cho Vân Mộng, đến cùng là có dụng ý gì?Những sự việc này cái nào cũng ly kỳ, Thu Trường Phong càng nghĩ càng cảm thấy quỷ bí, khó tránh khỏi tâm trạng nặng nề, lại nghĩ tới lời Thượng Sư phân phó, càng cảm thấy trong đó ẩn chứa quá nhiều bí ẩn khó hiểu.
Ba người đi được một thời gian, phía trước xuất hiện một khu chợ, người đến người đi tấp nập, có vẻ rất phồn hoa.
Thu Trường Phong ngáp một cái, Mạnh Hiền thấy thế vội hỏi: “Thu huynh vất vả một đêm rồi, không cần nghỉ ngơi sao?” Mạnh Hiền và Thu Trường Phong khác nhau, xưa nay y sống an nhàn sung sướng quen rồi, suốtmột đêm bôn ba như vậy đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Thu Trường Phong liếc nhìn hai người, thở dài nói: “Những ngày này có chút bôn ba, hai vị cũng khổ cực rồi.”
Diêu Tam Tư vội đáp: “Đại nhân mới thực sự là vất vả.”
Mạnh Hiền cũng nói: “Không sai, Thu huynh mới thực sự vất vả, chúng ta có làm gì đâu? Thu huynh vất vả như vậy, chi bằng bây giờ tìm một khách điếm nghỉ ngơi một chút cho bớt mỏi mệt được không?”
Diêu Tam Tư nói thực lòng, còn Mạnh Hiền thì lại có tâm tư khác, sợ ThuTrường Phong không đáp ứng. Không ngờ Thu Trường Phong lại gật đầu nói: “Ta đích thực cũng hơi mệt một chút, đã nghỉ ngơi vậy nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, mua vài con ngựa, ngày mai lên đường cũng không muộn.”
Mạnh Hiền trong nội tâm vừa động, hỏi dò: “Thu huynh một đường xuôi nam chính là vì mệnh lệnh của Thượng Sư. Hôm nay đột nhiên buông lỏng, hẳn là đã hoàn thành việc Thượng Sư phân phó?”
Thu Trường Phong chỉ gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Mạnh Hiền vừa sợ vừa ghen tị. Y đi theo Thu Trường Phong xuôi nam, luôn nghĩ làm thếnào để phá hư công việc của Thu Trường Phong. Thấy y còn chưa kịp phá, Thu Trường Phong đã hoàn thành nhiệm vụ của Thượng Sư, sao không ghen ghét được cơ chứ? Y liền cười to nói: “Thu huynh mã đáo thành công, thật sự đáng mừng”. Trong nội tâm y khẽ động, nhịn không được hỏi, “Thượng Sư chính là phân phó Thu huynh lấy Nhật Nguyệt ca từ tay Lưu Thái Tức sao?”
Mạnh Hiền cũng không phải đần, dù không trải qua hết tất cả mọi việc, nhưng gom góp từng chút manh mối cũng nghĩ ra được điểm ấy.
Thu Trường Phong cười cười chứ không nói gì, hắn đi vào khách điếm,ném ra một thỏi bạc rồi phân phó: “Chuẩn bị ba gian phòng tầng trên”. Hắn giao mỗi người một phòng, sau khi trở về phòng liền nằm xuống đánh một giấc. Diêu Tam Tư cũng có chút mệt mỏi, như thế lại hợp ý gã.
Mạnh Hiền trong lòng lại nóng như lửa đốt, hận không thể tóm Thu Trường Phong lại mà tra hỏi kỹ càng, nhưng dù thế nào y cũng không dám làm điều đó. Sau giờ ngọ một khắc, y đột nhiên khôi phục thái độ bình thường, sai chủ quán chuẩn bị chút rượu ngon và đồ nhắm. Đến cửa phòng Thu Trường Phong y bồi hồi một lát, rốt cuộc cũng nặng nề gõ cửa phòng.Thu Trường Phong mở cửa phòng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng tinh thần đã khá nhiều.
Mạnh Hiền thấy thế, vội vàng nói: “Thu huynh mã đáo thành công, tiểu đệ hổ thẹn, trên đường đi cũng không có góp công sức gì, đặc biệt bày chút rượu và thức ăn vì chúc mừng thành công của Thu huynh. Kính xin sau khi Thu huynh thăng quan tấn chức, chớ quên tiểu đệ.”
Thu Trường Phong liếc nhìn Mạnh Hiền, trong lòng nói thầm ngươi ba câu không thoát được bản chất, ăn ít đồ của ngươi, chỉ sợ phải nhả ra ít đồ mới được. Nhưng hắn cũng chỉ cười cười nói: “Nhất định nhất định”.Lại kéo Diêu Tam Tư phòng bên lại, mời gã ngồi cạnh tiệc rượu.
Mạnh Hiền rất khách khí, tự mình rót rượu cho hai người.
Diêu Tam Tư có chút được yêu quá mà sợ, hỏi: “Mạnh Thiên hộ, chưa bao giờ thấy ngươi hào phóng như vậy, lần này sao lại mời khách vậy?” Gã không nói không sao, vừa nói đã sai nhưng chính mình lại không biết.
Mạnh Hiền hận không thể tát một cái vào mặt Diêu Tam Tư, nhưng cuối cùng chỉ lấy đùi gà chặn miệng Diêu Tam Tư lại, ra vẻ phong độ cười cười. Sau khi uống cùng Thu Trường Phong ba chén, y nặng nề thở dài nói: “Thu huynh lần này xuôi nam, có thể nói là không thể lường được,rất nhiều chuyện ta nghĩ lại cũng không rõ.”
Diêu Tam Tư tinh thần chấn động, đang cắn đùi gà cũng không quên gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Thiên hộ đại nhân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhật Nguyệt ca rốt cuộc là cái gì? Làm sao lại dấy lên trường phong ba lớn thế này?
Mạnh Hiền nói thầm có tiểu tử ngốc này, tiết kiệm cho ta rất nhiều việc, ra vẻ nghiêm nghị nói: “Tam Tư, chuyện cơ mật bực này, Thu huynh chỉ sợ không tiện nói ra, ngươi hỏi như vậy, không phải làm khó dễ Thu huynh sao?”Diêu Tam Tư ngẩn người, thần sắc có chút bất an.
Thu Trường Phong uống một chén rượu, cười nói: “Nếu là trước kia, đúng là có rất nhiều chuyện không tiện nói. Bất quá bây giờ… Các ngươi muốn nghe, ta cũng có thể nói cho các ngươi nghe.”
Diêu Tam Tư liên tục gật đầu, trong nội tâm Mạnh Hiền mừng thầm, bảo: “Thu huynh muốn nói, vậy tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe.”
Thu Trường Phong bưng chén rượu, chậm rãi nói: “Chuyện này ngay từ đầu, quả thật đã cực kỳ quỷ dị kỳ quái… Nhưng để ta thấy kỳ quái nhất chính là, việc ta rời khỏi phủ Thuận Thiên rất bí mật, tại sao công chúacó thể theo chúng ta tới đây chứ?”
Diêu Tam Tư liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này rất là kỳ quái, tại sao nàng lại đến nơi này? Cái này không giống với trùng hợp lắm.”
Mạnh Hiền không biết do uống nhiều quá hay sao, sắc mặt có chút xanh, trầm ngâm nói: “Công chúa thực ra rất coi trọng nhiệm vụ của Thượng sư, Thu huynh cũng biết, công chúa vì Thái tử, làm việc có chút tùy hứng. Chúng ta vừa rồi cũng không có cải trang, đi ngang qua châu huyện ven đường, nhiều khả năng bị công chúa phát hiện hành tung.”
Thu Trường Phong vỗ bàn, có vẻ chợt nghĩ ra, nói: “Một câu của Mạnhhuynh làm ta tỉnh mộng, hơn phân nửa là như vậy. Ta thiếu chút nữa đã hoài nghi các nghi để lộ phong thanh rồi, nên phạt nên phạt.” Dứt lời liền giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Hiền dáng cười có chút gượng gạo, Diêu Tam Tư cũng nâng chén rượu cười nói: “Thiên hộ đại nhân, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạnh Hiền chuyển chủ đề, hỏi: “Thu huynh, Nhật Nguyệt ca rốt cuộc có vai trò gì? Tại sao lại có quan hệ với Lưu Thái Tức?”
Thu Trường Phong đặt chén rượu xuống nói: “Các ngươi chỉ sợ là không biết, Nhật Nguyệt ca vốn là do Thành Ý Bá ghi lại, Lưu Thái Tức chính làcon cháu của Thành Ý Bá.”
Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư đều chấn động, nhịn không được đều nghĩ miên man bất định.
Thu Trường Phong nhìn chằm chằm vào chén rượu, chậm rãi nói: “Thành Ý Bá Lưu đại nhân giúp Thái Tổ dựng nước, giữ vững giang sơn, có thể nói là công lao cực kỳ to lớn… Lúc ấy bị Tể tướng Hồ Duy Dung ghen ghét…”
Mạnh Hiền ở một bên nói tiếp: “Chuyện này tiểu đệ cũng có biết một chút, mọi người đều nói Lưu Bá Ôn này trên thông thiên văn, dưới tườngđịa lý, tinh thông huyền học tử vi, ngũ hành thuật số, đối với coi Lục Nhâm, Ma Y tướng số cũng rất tinh tường. Lúc trước Thái Tổ biết bản lãnh của hắn, từng bảo hắn bình luận các văn thần đương triều, Lưu Bá Ôn nói Hồ Duy Dung giống như một thớt ngựa tồi, nếu trọng dụng, chắc chắn sẽ làm Đại Minh suy sụp, về sau Hồ Duy Dung được trọng dụng, quả nhiên bí mật mưu đồ tạo phản, bị Thái Tổ tru sát. Mà việc này liên quan rất rộng, có thể nói là… rất lớn.”
Y nói đến những điều này, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Thu Trường Phong không nói nhảm bao giờ, vì sao đột nhiên đề cập đến chuyện cũ?Thấy Thu Trường Phong gật đầu không nói, Diêu Tam Tư nhịn không được chen miệng vào: “Vụ án Hồ Duy Dung chính là một trong bốn vụ án lớn thời Thái Tổ, bởi vậy nghe nói đến hơn mấy vạn người bị giết trong vụ án. Tuy nhiên mọi người đều nói Thái Tổ…”, gã ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thiên hộ đại nhân, vì sao lại nhắc đến việc này?”
Mạnh Hiền trong nội tâm cười khẩy, thầm nghĩ tên Diêu Tam Tư này cũng không phải quá ngốc, cũng không dám bình luận Thái Tổ đúng sai.
Kỳ thật tất cả mọi người đều cho rằng, năm đó Hồ Duy Dung mặc dù có thể có tâm tạo phản, nhưng cũng không thực sự tạo phản, Chu NguyênChương bất quá là mượn vụ án Hồ Duy Dung nhằm diệt trừ các công thần, vì chuẩn bị cho đứa cháu Chu Duẫn Văn thuận lợi đăng cơ mà thôi.
Thu Trường Phong nói: “Thành Ý Bá bị Hồ Duy Dung ghen ghét, chỉ sợ rước họa vào thân, cho nên đã cáo lão hồi hương. Mạnh Thiên hộ nói đúng một việc, thời Thái Tổ Thành Ý Bá tính toán như thần, đã được truyền tụng vô cùng kỳ diệu, có người thậm chí còn nói, hắn có…”, chưa nói xong câu đó, Thu Trường Phong đã chuyển chủ đề, “Theo như đồn đãi… Thái Tổ mấy lần gặp nạn, có lẽ chính là dựa vào Thành Ý Bá giải cứu… Đương nhiên, những điều này đều do người ta đồn đãi. Thành Ý Bá trước khi bệnh chết, đã đem sở học cả đời ghi lại trong hơn mười cuốnsách, rồi dặn con trai Lưu Liễn đợi sau khi Hồ Duy Dung chết thì đem những cuốn sách kia dâng cho Thái Tổ.”
Mạnh Hiền liền hỏi: “Những cuốn sách kia…hiện tại nằm trong tay Thánh thượng sao?” Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã sớm băng hà, bây giờ Chu Lệ cai quản thiên hạ, Mạnh Hiền suy đoán những cuốn sách kia lọt vào tay Chu Lệ cũng hợp tình hợp lý.
Thu Trường Phong lắc đầu đáp, “Không có”, ngừng một chút rồi nói: “Thành Ý Bá có lẽ không ngờ rằng, con trai ông Lưu Liễn không nghe lời ngài, lúc Hồ Duy Dung còn đương chức, đã vào kinh đem sách dâng lên.Nhưng Lưu Liễn còn chưa kịp gặp Thái Tổ, trước tiên đã thấy Hồ Duy Dung, sau đó Lưu Liễn nhảy giếng tự tử, mà những cuốn sách kia cũng chẳng biết đi đâu, chắc hẳn đều bị Hồ Duy Dung đem đốt rồi.”
Mạnh Hiền trầm tư nói: “Lưu Liễn đã chết, chẳng lẽ bởi vì những cuốn sách kia sao? Hồ Duy Dung là người có dã tâm quyền lực rất nặng, đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ cho đời sau, chắc là nghe được phong thanh, sợ hậu nhân Lưu gia nhờ sách được thế, cho nên mới làm như vậy, kỳ thực cũng không tính là gì.” Y tự lấy bản thân suy xét, cũng đoán ra được bảy tám phần tâm tư của Hồ Duy Dung.Thu Trường Phong liếc nhìn Mạnh Hiền, nói: “Không sai, hoàn toàn chính xác cái này không tính là gì. Nhưng Hồ Duy Dung sau đó không lâu cũng chết đi, mấy cuốn sách kia biến mất không còn ai biết. Tuy nhiên, Hồ Duy Dung chỉ sợ cũng không nghĩ tới, lúc trước Lưu Liễn dâng sách, có một quyển còn sót lại, rơi vào tay thư đồng của Lưu Liễn.”
Mạnh Hiền linh cơ chớp động, giật mình hỏi: “Thư đồng của Lưu Liễn, không lẽ chính là Lưu Thái Tức? Quyển sách kia chính là Nhật Nguyệt ca sao?”
Thu Trường Phong chậm rãi gật đầu, rót đầy chén rượu nói: “Một điểmcũng không sai.”
Mọi người đều im lặng. Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư rốt cuộc đã biết lai lịch của Nhật Nguyệt ca, nhưng vẫn không rõ Nhật Nguyệt ca có gì đáng giá để người ta tranh nhau cướp đoạt.
Thu Trường Phong nói: “Lưu Thái Tức năm đó theo Lưu Liễn đến Kinh thành, trước ngày Lưu Liễn chết, hắn biết không ổn, nên đã trốn về quê, mang theo bản Nhật Nguyệt ca kia.”
Mạnh Hiền nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nghi ngờ hỏi: “Lưu Bá Ôn chết đã vài chục năm rồi, Nhật Nguyệt ca này nếu có giá trị thật sự, làm sao vẫncòn lưu lại trên tay Lưu Thán Tức?”
Thu Trường Phong giải thích: “Lưu Thán Tức xưa nay nhát gan, trên tay tuy có Nhật Nguyệt ca nhưng cũng không dám nói với người khác, bởi vậy quyển sách này chưa bao giờ được người ta biết đến. Thượng Sư không biết từ đâu biết được việc này, cho nên mới sai ta tới đây, không ngờ… chuyện này thoạt nhìn lại có không ít người biết, thật sự là kỳ quái.”
Cô lấy từ trong bọc ra một tờ giấy chỉ còn non nửa trang ra, trang giấy này vốn là thứ Lưu Than Thở giữ chặt khi chết.Công chúa Vân Mộng cầm lấy ráp vào, quả nhiên không sai nửa phần. Khẽ đẩy trang giấy, cô nhìn quyển sách vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt càng đậm nhưng cuối cùng vẫn không bức Diệp Vũ Hà phải đọc, miệng lẩm bẩm: “Bất kể như thế nào, quyển sách này đã tới tay bổn công chúa. Hắc hắc, chuyện Cẩm Y Vệ không làm được mà bổn công chúa làm được, Thượng sư còn không nhìn bổn công chúa với ánh mắt khác?”
Càng nghĩ càng đắc ý, công chúa Vân Mộng thấy Diệp Vũ Hà vẫn còn đứng đó bèn bảo: “Diệp tỷ tỷ, ngươi cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, có việc gì mai hẵng bàn.”Diệp Vũ Hà gật gật, quay người bỏ ra ngoài. Đột nhiên nàng đứng lại, mỉm cười bảo: “Công chúa, ta thấy người diễn tốt quá, tiếng thét sợ hãi thiếu chút nữa làm ta tưởng ngươi nhìn thấy quỷ thực. Nếu người không làm chân thật như vậy thì sao ngăn trở được Thu Trường Phong, ta cũng không chắc chắn không bị hắn phát hiện.”
Nụ cười của công chúa Vân Mộng vụt tắt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Trong lòng Diệp Vũ Hà cả kinh vội hỏi: “ Công chúa, sao vậy?”
Công chúa Vân Mộng nhìn Diệp Vũ Hà, run giọng bảo: “Diệp tỷ tỷ, vừa rồi vốn là ta muốn ra thét lên sợ hãi nhưng trong thoáng chốc hình nhưnhìn thấy tên mặt quỷ thực sự ở trên nóc nhà, lúc đó mới thét lên thật sự.”
Diệp Vũ Hà cả kinh, bước lên một bước: “Người chắc không?” Đột nhiên nàng thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Cái tên mặt quỷ gióng trống khua chiêng bắt cóc công chúa Vân Mộng, giết người lấy sách thì sao cứ như vậy từ bỏ ý đồ?
Công chúa Vân Mộng ngẩn ngơ, gượng cười bảo: “Ta … ta không chắc lắm. Ta tự ngất để hù dọa xong, lúc tỉnh mới ngẫm lại thì cảm thấy có thể là do hoa mắt.” Công chúa Vân Mộng bực mình nện vào đầu dườngmột cú rồi bảo: “Ngươi nói bọn chúng có thể là nhẫn giả?” Thấy Diệp Vũ Hà gật đầu, công chúa Vân Mộng oán hận bảo: “Cái mặt chết bằm kia khi ở ngôi miếu đổ cũng đoán chúng là nhẫn giả. Ta mà gặp lại chúng nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp tỷ tỷ, nhất định ngươi phải cho ta hả cơn giận này.”
Trong lòng Diệp Vũ Hà tự nhủ, chỉ sợ không phải là ngươi thấy chúng mà chúng sẽ tìm tới tận cửa. Mặc kệ công chúa Vân Mộng lo lắng, Diệp Vũ Hà chỉ gật đầu định lùi ra khỏi gian phòng, đột nhiên lại cười bảo: “Công chúa, người mắng Thu Trường Phong là cái mặt chết bằm nhưng chẳng lẽ người không thấy kỳ thật hắn rất quan tâm tới người.”Công chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bĩu môi, khinh thường: “Hắn quan tâm tới ta hả?”
Diệp Vũ Hà đã mở cửa ra ngoài mà không nói thêm câu nào.
Công chúa Vân Mộng hận không thể đuổi theo tóm lấy Diệp Vũ Hà hỏi xem nàng có ý gì không? Chẳng lẽ Diệp Vũ Hà cho rằng, đường đường là công chúa lại vừa ý một tên Cẩm Y Vệ sao?
Nhưng cô bỗng nhớ lại lúc tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, lúc đó Thu Trường Phong …Khi đó lòng cô nhảy rộn, mặt đỏ lựng như bị thiêu đốt. Cảm giác như thế cô chưa bao giờ gặp.
Vì sao cô lại có cảm giác như thế?
Mặc dù cô tới phòng của Thu Trường Phong cố ý câu dẫn hắn nhưng cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Cô nghĩ cách lừa Thu Trường Phong cởi áo vì cô đã đoán định “Nhật Nguyệt ca” sẽ bị giấu bên mình Thu Trường Phong.
Tất nhiên, bồn nước cũng là cô giả danh Diêu Tam Tư gọi vào.
Vốn là công chúa Vân Mộng chủ tâm nghĩ cách bố trí một diệu kế thậtchu đáo. Ngẫm lại, cô không thể không tự đắc trong lòng. Cô chỉ đắc ý, với Thu Trường Phong chỉ có ghét bỏ, cô vẫn cho là mình cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc bỏ Thu Trường Phong ra khỏi dòng suy nghĩ thì sao không thể làm được?
Vậy không phải là ghét bỏ.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lên đành vất chăn ra, bàn chân như sương lộ ra. Nhìn ngón chân của mình, công chúa Vân Mộng ngây cả người.
Bỗng dưng cô nhớ tới một câu thơ cổ, “Guốc nàng khẽ động sương giăng, Gót hồng tha thướt phải chăng tiên trời!”Khi đó bàn chân ngọc của phụ nữ chỉ có người yêu mới được nhìn thấy. Nghĩ tới điểm này khuôn mặt công chúa Vân Mộng nóng lên.
Một khắc này, cô cứ nhìn chằm chằm bàn chân thanh tú mà không biết bản thân đang nghĩ gì?
Diệp Vũ Hà rời khỏi phòng công chúa, nàng không về phòng của mình mà đi xuống lầu, ra sân trong. Nàng tựa vào một gốc cây đại thu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Nóc nhà đã có Yến Lặc kỵ tuần tra, nơi chân trời xa xa là bầu trời sắp hửng.Nàng cũng không rõ tại sao trước khi chia tay lại nói những lời kia cho công chúa. Thường nghe lòng của phụ nữ khó có thể đoán định, có đôi khi chính người phụ nữ cũng không nắm được chính mình.
Đêm khuya thanh vắng, khuôn mặt nàng không còn băng giá mà có phần ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn lấy từ trong bọc ra một con côn trùng được biện bằng lá mã liên.
Đó vốn là đồ vật ở bên trong trường sam của Thu Trường Phong. Vừa rồi nàng lục soát trường sam, sách giao cho công chúa Vân Mộng còn con côn trùng này nàng giữ lại.Lúc ấy, nàng không suy nghĩ nhiều chỉ thấy kỳ quái bởi sao trên người một Cẩm Y Vệ lại có thể có vật này. Nàng nhận ra con côn trùng này là một con ve sầu.
Con ve sầu cánh hơi mỏng trông rất sống động. Trong đôi mắt con ve sầu dường như có nỗi buồn vô cớ.
Diệp Vũ Hà chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ này, trong lòng mỉm cười. Đột nhiên sự cảnh giác trong lòng dâng lên, quay lại đằng sau, tay cầm kiếm quát lên: “Ai?”
Đột nhiên nàng phát hiện có người đến sau lưng mình. Sau khi thấy rõngười tới, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên mất tự nhiên, tay buông lỏng chuôi kiếm, bàn tay cầm con ve sầu nắm chặt lại.
Chẳng biết Thu Trường Phong đứng sau lưng Diệp Vũ Hà từ lúc nào, thấy Diệp Vũ Hà quay lại thì nhẹ nhàng nói: “Đêm dài đằng đẵng, tại hạ không thể ngủ nổi không ngờ là Diệp cô nương cũng vậy.”
Diệp Vũ Hà cảm giác cặp mắt lợi hại kia dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra bèn tự trấn định hỏi: “Sao ngươi không ngủ được?”
Thu Trường Phong nói: “Quyển sách “Nhật Nguyệt ca” lại mất trộm rồi, đương nhiên ta không ngủ được.”Tim Diệp Vũ Hà đập mạnh một hồi, cố làm cho cái giật mình biểu lộ thật ít nhất, “Cái gì … “Nhật Nguyệt ca” … mất trộm rồi, ngươi định xử lý thế nào?”
Thu Trường Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp cô nương không ngủ được?”
Đột nhiên Diệp Vũ Hà phát hiện Thu Trường Phong thay đổi xưng hô với nàng tự lúc nào, đã không gọi nàng là Bộ đầu nữa, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo đáp: “Ta ngủ hay không thì mắc mớ gì tới ngươi? Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, lần này không phải là ta tới tìm ngươi.” Hiểnnhiên nàng vẫn còn nhớ lúc ban đầu ở huyện nha Thanh Điền, Thu Trường Phong cũng đã từng nói câu này khi nàng cứ theo sát hắn.
Sauk hi nàng nói xong cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao một câu chẳng liên quan gì mà nàng còn nhớ rõ vậy? Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, phút chốc xoay người định bỏ đi.
Thu Trường Phong cười cười, lạnh nhạt bảo: “Ngươi không ngủ được đúng là chẳng liên quan tới ta nhưng là ngươi có tật giật mình không ngủ được, vậy thì có chút ít quan hệ với ta.”
Trong chớp mắt Diệp Vũ Hà tức giận nhìn Thu Trường Phong rồi bảo:“Ngươi nói cái gì?”
Thu Trường Phong không tránh đôi mắt sáng quắc của Diệp Vũ Hà, trong cái nhìn có phần chế nhạo, “Ta nói gì thì Diệp cô nương cũng biết. Công chúa té xỉu, người xông ra đầu tiên hẳn phải là Diệp cô nương, nhưng Diệp cô nương mãi chẳng hiện thân chẳng lẽ không phải là vào phòng người khác trộm y phục sao?”
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, không ngờ chi tiết vô ý này lại trở thành sơ hở.
Thu Trường Phong nói không sai, lúc công chúa Vân Mộng chấn kinh,nàng là hộ vệ của công chúa đương nhiên phải đến xem. Lúc đó nàng không xuất hiện đúng là rất không hợp với lẽ thường.
Trong lòng dù khiếp sợ, bề ngoài Diệp Vũ Hà vẫn trấn định bảo: “Ta thấy có người chủ động hộ hoa nên tất nhiên không thể phá hỏng phong cảnh. Có người chìm đắm trong ôn nhu hương mà mất trộm cái kia, chẳng lẽ muốn đổ vấy sang người bên cạnh? Nếu quả thất như vậy, người này đã làm cho ta rất thất vọng.”
Cặp mắt Thu Trường Phong lập lòe, khẽ thở dài bảo: “Biểu hiện của công chúa thật ngoài tưởng tượng của ta nhưng biểu hiện của Diệp Bộ đầukhiến ta rất thất vọng. Ngươi là một Bộ đầu xuất sắc, bắt tặc mới là chính sự, sao lại ở cạnh công chúa làm chuyện hồ đồ không đâu?”
Diệp Vũ Hà ra vẻ không hiểu ngụ ý của Thu Trường Phong, lạnh lùng đáp: “Hình như ta không yêu cầu ngươi phải kỳ vọng gì đó?” Nàng quay người bỏ đi không muốn ở lại.
Thu Trường Phong nhìn bóng lưng đi xa dần, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, khẽ nói: “Ta bện con ve sầu mùa thu ngươi rất thích phải không?”
Diệp Vũ Hà sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì Thu Trường Phong đã không còn ở đó.Bàn tay nàng cầm con ve sầu hơi trắng bệch, trong lòng kinh ngạc. Nàng một mực chối cãi không trộm y phục Thu Trường Phong, vốn cho rằng Thu Trường Phong không thể làm gì, không ngờ Thu Trường Phong đã nhìn thấy con ve trong tay nàng.
Không nghi ngờ gì nữa đây là một bằng chứng bằng sắt – bằng chứng như núi.
Thu Trường Phong đã biết nàng trộm “Nhật Nguyệt ca” nhưng vì sao Thu Trường Phong không nói rõ ra. Chuyện “Nhật Nguyệt ca” là chuyện trọng đại, mất trong tay Thu Trường Phong, vốn hắn khó mà chối tộinhưng vì sao mà dường như Thu Trường Phong không muốn thu hồi?
Suy cho cùng Thu Trường Phong có dự định gì?
Trăm mối nhợ không có cách giải thích, cuối cùng Diệp Vũ Hà mở bàn tay ra nhìn con ve sầu trong lòng bàn tay.
Con ve màu bích lục, nhìn Diệp Vũ Hà đầy chờ mong như đang muốn nói cái gì đó …