Đế Yến

Chương 119 : Tịch chiếu

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Dịch giả: atomx91&holobaymau



Trăng sao đã lặn, mặt trời mọc lên, sông nước như tranh.



Giữa sông có một chiếc thuyền lá nho nhỏ đang trôi xuôi theo dòng nước, lạc lõng cô đơn. Những tia nắng rơi xuống sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh vàng lấp lánh, như mang thêm cho cảnh thu đìu hiu, quạnh quẽ một chút màu sắc tươi sáng.



Đầu thuyền đặt một chiếc bếp lò màu đỏ làm từ đất nung*, trên bếp đặtmột chiếc ấm bằng đồng, hình như muốn đun nước, nhưng trong lò lại chẳng có đốm lửa nào sáng lên. * Thường thì đất sét nâu sau khi nung có màu đỏ



Trên mui thuyền, một vị hòa thượng mặc áo bào đen đang khoanh chân tĩnh tọa. Lão ngồi đó bất động, giống hệt một pho tượng cứng rắn lạnh lẽo vô tri vô giác như gỗ đá, nếu không phải tay áo của lão đang phất phơ theo gió và lồng ngực lão thấp thoáng phập phồng, người khác nhìn thấy, chỉ sợ cho rằng đây không phải người sống.



Diêu Tam Tư đứng ở đuôi thuyền, gã lén lén lút lút nhìn người đang ngồitrên mui thuyền kia, ép giọng thật thấp hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, Thượng Sư không bị làm sao chứ?”



Thì ra ngồi ở đầu thuyền chính là vị Tể tướng áo đen của Đại Minh—Diêu Nghiễm Hiếu .



Từ khi Chu Nguyên Chương lập nước Đại Minh tới nay, liền loại bỏ chức Tể tướng, tự quản Lục Bộ*, Chu Lệ noi theo lệ cũ, xây dựng Nội Các thay thế quyền lực của Tể tướng, nhưng ở trong mắt các quan lại khác và dân chúng, Diêu Nghiễm Hiếu chính là Tể tướng—thậm chí quyền lợi còn lớn hơn Tể tướng.Diêu Nghiễm Hiếu không những là Tể tướng, mà còn “đen”, bởi vì cả đời này, dường như Diêu Nghiễm Hiếu chỉ thích mặc đạo phục màu đen—kể cả khi triều bái Thiên tử cũng là như vậy.



Hóa ra Thu Trường Phong đứng ngay bên cạnh Diêu Tam Tư, gió sông thổi phần phật, tóc hắn bay bay, tay hắn đang cầm lá cây mã liên đan đan bện bện. Lúc nhàn rỗi, buồn chân buồn tay hắn hay lấy lá mã liên đan thứ gì đó. Nghe Diêu Tam Tư hỏi vậy, hắn liền hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng Thượng Sư có chuyện hay sao?”



Diêu Tam Tư đỏ bừng mặt, nói vội vàng: “Đương nhiên không phải vậy.Tichức chỉ lo Thượng Sư ngồi ở mũi thuyền lâu như thế, lại không nhúc nhích, hay là bị đói?”



Vừa nhắc đến ăn cơm, bụng Diêu Tam Tư bỗng kêu ùng ục ra tiếng.



Thì ra từ trước tới giờ, Diêu Tam Tư luôn khát khao mạo hiểm, lại luôn luôn không có cơ hội thể nghiệm. Lần này lại vớ phải nhiệm vụ mà trong mắt gã thì chả có tý khiêu chiến nào.



Nhiệm vụ đó chính là—đi cùng Thu Trường Phong, giúp đỡ Thượng Sư trước tiên đi tới Kim Sơn.Kỳ thật Diêu Tam Tư không tình nguyện tẹo nào, gã biết rõ Nam Kinh đã xảy ra chuyện lớn, lại nghe nói Triệu Vương lại được lệnh dẫn Thiên Sách vệ rời khỏi Nam Kinh, tung tích mịt mờ.



Số là Kỷ Cương—quan Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chọn lựa kỹ càng các cao thủ Cẩm Y Vệ đi theo Triệu Vương, nhất định là phải chấp hành một nhiệm vụ lớn, mà Diêu Tam Tư đợi chờ dài cổ, cũng không thấy Kỷ Cương điểm danh tới gã. Ngược lại, gã còn chứng kiến Mạnh Hiền theo Kỷ Cương rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.



Gái sợ gả nhầm chồng, trai sợ theo sai tướng, Diêu Tam Tư cảm giácmình đang đứng nhầm đội ngũ. Thu Trường Phong bởi vì có biểu hiện tốt ở Thanh Điền, Kim Lăng mà khiến người ta phải dụi mắt trông theo. Nhưng trong mắt Diêu Tam Tư thì ngược lại, Kỷ Cương dường như vì việc đó dần dần đối xử lạnh nhạt với Thu Trường Phong, tiện thể không thèm nhìn kẻ đi theo Thu Trường Phong như Diêu Tam Tư gã đây.



Ngón tay Thu Trường Phong hoạt động không ngừng, vật thể hắn bện dần dần hiện ra hình dáng, có điểm khang khác không giống ngày thường là châu chấu. Dường như nhìn thấu tâm tư của Diêu Tam Tư, Thu Trường Phong nói: “ Ngươi nhất định đang cảm thấy, Thánh thượng lệnh cho Triệu Vương liên thủ cùng Kỷ Chỉ huy sứ, khẳng định muốn đi phá mộtvụ án lớn long trời lở đất, hơn nữa nguy hiểm cực kỳ?”



Diêu Tam Tư ngay lập tức gật đầu đáp lời: “Tất nhiên là như thế rồi.”



Thu Trường Phong lắc đầu nói: “ Kỳ thật không phải vậy, sự việc cứ như ta thấy, ngươi nếu đi cùng bọn họ, hung hiểm so với theo ta sẽ ít rất nhiều.”



Diêu Tam Tư không thấy sợ hãi, ngược lại bắt đầu phấn chấn, vội vã hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, ngài nói như vậy nghĩa là sao?”



Thu Trường Phong nói giọng thản nhiên: “Một nghìn quân Thiên sách vệ,lần này lại thêm mấy trăm cao thủ Cẩm Y Vệ, còn có cái gì có khả năng ngăn cản liên thủ một kích của bọn họ? Ngươi ở trong nhóm đó, vốn chỉ là một tên Bách Hộ, nếu là gặp địch, nói không chừng đối thủ hình dáng thế nào, còn chưa nhìn thấy cũng đã “quay về”…Nhưng nếu có hai chúng ta mà nói, khi gặp kẻ địch, ngươi khẳng định sẽ giúp ta chia sẻ một phần áp lực, ngươi nói có đúng hay không?”



Diêu Tam Tư vung tay múa chân, nói vẻ hưng phấn: “Thiên Hộ đại nhân nói không sai. Liệu lần này, chúng ta. . . chúng ta sẽ gặp phong hiểm như thế nào đây?"Thu Trường Phong xa xa nhìn xuống lòng sông, nói vẻ tự nhiên như thể vốn là như thế: “Phong hiểm lúc nào cũng có, ngươi đứng ở trên thuyền, nói không chừng, chiếc thuyền này đột nhiên lật úp xuống sông khiến ngươi chết chìm, cuộc sống vốn vô thường, ai biết được giây lát sau sẽ như thế nào?”



Diêu Tam Tư không nghe ra Thu Trường Phong đang lo lắng, gã nói vẻ nhụt chí: “Cái đó mà cũng gọi là nguy hiểm sao? Chết như thế chẳng kích thích tý nào cả.” Gã một mực hướng tới một cuộc sống tràn đầy mạo hiểm, cho rằng dù có chết đi mình cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt mới được. Gã cảm thấy chết đuối trong sông thật là tẻ ngắt,không hay ho chút nào.



Diêu Nghiễm Hiếu ngồi ở mũi thuyền, đột nhiên nói: "Ngươi như muốn tìm cái chết, vì sao không tới tìm ta?" Đang ngồi ở đầu thuyền, lão đột nhiên nói một câu như vậy, hiển nhiên đã nghe lọt tai cuộc trò chuyện của Thu Trường Phong và Diêu Tam Tư.



Diêu Tam Tư liền giật mình, đứng ngây người một lát, rốt cuộc gã đi qua buồng nhỏ trên thuyền ra chỗ Diêu Nghiễm Hiếu , cười làm lành: “Thượng Sư, tiểu nhân chỉ nói lung tung vô nghĩa mấy câu mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội mạo phạm tới ngài, mong ngài bỏ quá cho.”Diêu Nghiễm Hiếu ngắm nhìn dòng sông sóng nước mênh mông, trên mặt lão đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, “Ta không trách tội ngươi, dù sao mạng ai người nấy quản, ngươi có chết, cũng đâu liên quan gì tới ta?”



Gió sông thổi tới vù vù, Diêu Tam Tư nhìn thấy nụ cười quỷ bí của Diêu Nghiễm Hiếu, chẳng biết tại sao gã bỗng cảm giác lạnh run hết cả người.



Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu lại mang theo mấy phần mờ mịt, lão nói một cách chậm rãi: “Ngươi có biết vì sao ta phải tới Kim Sơn không?”



Diêu Tam Tư gãi gãi đầu, ấp úng: “Tiểu nhân…không rõ ạ.”Sau lưng lão bỗng có người ra tiếng trả lời: “Thượng sư muốn đi Kim Sơn, chắc hẳn là vì Nhật Nguyệt Ca !”



Diêu Tam lúc này mới phát hiện, Thu Trường Phong cũng đến đầu thuyền tự lúc nào, suy cho cùng, gã cũng hiểu rõ không phải Thượng Sư đang hỏi gã. Nhưng khi nghe đến ba chữ Nhật Nguyệt Ca, Diêu Tam Tư vẫn là hưng phấn đến phát run, lý do chính vì bây giờ toàn thành Kim Lăng đã lưu truyền một cách bí mật sự thần bí của Nhật Nguyệt Ca, nói Thành Ý Bá viết Nhật Nguyệt Ca có thể đoán trước tương lai của giang sơn Đại Minh.Tuy nói đại đa số người ta đối với Nhật Nguyệt Ca có nội dung ra sao hoàn toàn không hiểu, tuy nhiên, họ lại tin tưởng sâu sắc đối với truyền thuyết này không hề nghi ngờ.



Con người luôn thích tin tưởng một ít sự vật thần bí, Diêu Tam Tư đương nhiên cũng không nằm ngoài số đó.



Diêu Tam Tư dựng thẳng người, lỗ tai vểnh ra, gã im lặng nghe Diêu Nghiễm Hiếu khặc khặ-x-xxxxx cười một tiếng, y như chim cú vọ kêu đêm rồi nói tiếp: "Nói không tệ, lần này ta đi chính là muốn đến xem xem Kim Sơn lưu kệ thực hư thế nào."Thu Trường Phong không biết Kim Sơn có lưu kệ gì gì đó, hắn thăm dò: “ Thượng Sư, quyển Nhật Nguyệt Ca kia tuy có nội dung không thể tưởng tượng được, nhưng sự thật đã chứng minh, những gì nó viết, đúng là có khả năng đoán trước sự việc sắp xảy ra ở Đại Minh ta. Như chuyện “Kim long quy đại hải”, rồi “Mười vạn Ma quân” không phải đều đã ứng nghiệm hay sao, mà hai câu “Kim Sơn lưu kệ tái hiện thì, Hắc đạo ly hồn hải phân tranh” lại khiến người ta mười phần khó hiểu...”



Diêu Nghiễm Hiếu ngắt lời hắn: "Ngươi sai rồi."



Thu Trường Phong khiêm tốn thỉnh giáo lão: “Xin hỏi ty chức sai ở chỗnào?”



Diêu Nghiễm Hiếu thong thả nói: “Theo ta phỏng đoán, chuyện Long quy đại hải chung hữu hồi tuy đã thực hiện, nhưng tiên đoán về Mười vạn Ma quân vẫn còn chưa xảy ra đâu!”



Thu Trường Phong hoang mang khó hiểu, sau nửa ngày hắn mới rặn ra được một câu: “Vậy rốt cục Mười vạn Ma quân là chỉ thế nào ạ?”



Đột nhiên, mặt Diêu Nghiễm Hiếu lướt qua một tia kinh sợ, ra vẻ tránh né, lão chỉ nói duy nhất hai chữ “Ý trời!” Phun ra hai tiếng đó rồi, lão lập tức nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt, nhưng cơ mặt không khống chếđược bắt đầu co rút, run rẩy.



Sắc mặt lão vốn tiều tụy vàng vọt, giờ trông như vậy, khiến người ta nhìn có vẻ âm trầm khủng bố không nói nên lời.



Ý trời sao?



Vì cái gì nói đó là ý trời? Ý trời và mười vạn Ma quân thì có liên quan gì chứ?




Một tổng thể lớn chia ra thành nhiều khối nhỏ. Viên Mộc ở phía trước bị sức mạnh của vụ va chạm đánh văng lên trời. Ngay sau đó, đợt sóng lớn một lần nữa đánh vào con thuyền.Cảnh tượng bao la hùng vĩ như thế này, Diêu Tam Tư khó mà gặp được. Thế nhưng, gã cũng chẳng có tâm tình để nhìn ngắm nó. Con thuyền nhỏ lắc lư dữ dội, khiến kẻ đứng trên thuyền như gã choáng váng cả đầu óc. Gần như cả phần cơm đêm qua đã bị gã phun ra sạch.



Ngộ Tính cũng không có cách nào khống chế được con thuyền. Nó đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi đầy mặt.



Thu Trường Phong đang ở đầu thuyền, hắn nhìn qua mặt nước. Sau đó, thân người của hắn đột nhiên nhảy lên, ngay lập tức đã xuất hiện ở đuôi thuyền. Hắn nhanh tay giữ lấy bánh lái. Hắn hét to một tiếng, dùng sứccả người xoay mạnh.



Tiếng “răng rắc” vang lên, bánh lái bằng gỗ cứng như sắt thép gãy thành hai đoạn. Con thuyền nhỏ đang bị xoay vòng đột nhiên dừng lại. Ngộ Tính quýnh cả lên. Con thuyền nhỏ đã thoát ra khỏi xoáy nước, xem như đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.



Diêu Tam đang loạng choạng, con thuyền đột nhiên đổi hướng khiến đầu gã va thằng vào boong thuyền



Ngộ Tính vui mừng thốt lên: “Tốt rồi.” Nó đã thấy được kỷ năng đi lại trên sông nước của Thu Trường Phong rất thành thạo, khả năng vậndụng sức mạnh cực chuẩn. Điều này làm nó cực kỳ khâm phục Thu Trường Phong. Nhưng vẻ mặt tươi cười của nó lập tức gặp phải nét mặt cực kỳ kinh hoàng của Thu Trường Phong.



Từ trước đến giờ, cho dù đối mặt với Nhẫn giả thần bí khó lường của Đông Doanh thì Thu Trường Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, chưa bao giờ như lúc này. Rốt cuộc là hắn đã nhìn thấy cái gì mà lại hoảng sợ như vậy?



Con thuyền vừa ra khỏi xoáy nước, Thu Trường Phong ngay lập tức nhìn về phía thượng du. Hắn phát hiện ra bản thân bị tiếng trống thu hút nên không nhân ra, một con thuyền lớn từ thượng du đi xuống đã tiến sátđến con thuyền của bọn họ.



Hắn nhận ra, cho dù là bè gỗ ở hạ du hay con thuyền vừa bị đâm gây ra sóng to vừa rồi cũng không thể cản được con thuyền lớn ở thượng du tiến đến.



Thêm nữa, phía trước con thuyền còn có một đám dầu hỏa màu đen đang trôi tới. Trong phút chốc, chúng đã vượt qua thuyền, tiếp tục lan xuống hạ dụ



Mặt Thu Trường Phong biến sắc khi nhìn thấy đám dầu hỏa màu đen phủ kín trên mặt sông. Không quản Ngộ Tính đang chèo thuyền hay làm gì,hắn lao tới đoạt lấy mái chèo, sau đó ra sức chèo.



Cùng lúc đó, đám Kim Giáp Thần cũng đột nhiên biến mất.



Con thuyền lớn vỡ nát đã gây nên một trường hỗn loạn. Đám lực sĩ màu vàng đó cũng thừa cơ lẫn vào trong đó. Hai luồng lửa xanh vẫn tiếp tục cháy lan ra mặt sông. Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa một lần nữa bùng cháy



Đồng tử màu xanh của Kiều Tam Thanh cũng co rụt lại. Trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Trong lúc rồi loạn, một đám dầu hắc đã từ con thuyền lớn bị bọn chúng đụng nát chảy ra, phủ kín đường đi phíatrước của bọn chúng.



Hai luồng lửa xanh tiếp xúc với đầu hắc thì lập tức bùng cháy. Chúng như biến thành hai con rắn lửa đang di chuyển ngược dòng. Chỉ vài giây sau khi chúng tiếp xúc với đám dầu đen, cả con sông lớn lập tức biến thành một biển lửa màu ngọc xanh.



Biển lửa lớn màu xanh ngọc kia, chẳng những đốt cháy bè lớn của Kiều Tam Thanh mà còn bao trùm lấy con thuyền nhỏ của bọn người Thu Trường Phong.



Trong chốc lát, hơi nóng từ ngọn lửa đã phả vào mặt, khói đen cuồncuồn bốc lên.



Khi ngọn lửa lan đến, Diêu Tam Tư ngay lập tức bị hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Gã đã từng tưởng tượng ra ngàn vạn phương thức chết của bản thân. Nhưng gã chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ chết như thế này, sẽ bị chết cháy ở giữa con sông lớn!



Ngộ Tính vội vã hết lên: “Thượng sư, nhảy thôi.”



Thế nhưng Diêu Nghiễm Hiếu vẫn đứng yên. Lão nhìn chằm chằm vào biển lửa màu xanh ngọc, trong miệng lẩm bẩm: “Kim Giáp Thần, triêu thiên cổ, tàng địa hỏa …”Cho dù Diêu Nghiễm Hiếu có kêu trời sập thì Diêu Tam Tư cũng chẳng còn tâm tư mà nghe. Đối mặt với sinh tử, gã chỉ biết cúi gầm mặt xuống. Trong đầu gã hiện tại cảm thấy hơi choáng váng. Hơi nóng từ biển lửa màu xanh trên sông liên tục đập vào mặt khiến gã phải cúi đầu xuống. Luồng sóng nhiệt ập đến khiến mọi người cảm thấy hít thở cực kỳ khó khăn.



Nhảy xuống nước? Nhưng nước ở đâu?



Diêu Tam rối loạn, trán đổ đầy mồ hôi: “Không nhảy được, nhảy thế nào bây giờ?”Ngộ Tính la lên: “Nhất định phải nhảy, bên dưới lửa chính là nước. Nếu chúng ta còn tiếp tục ở trên thuyền, chắc chắn chỉ có chết cháy. Vượt qua được lớp lửa trên mặt sông, chúng ta mới có đường sống.”



Nó không tiếp tục giải thích, lập tức lao đến kéo Diêu Nghiễm Hiếu, ý định kéo ông ta nhảy xuống …



Thu Trường Phong lao đến giữ chặt Ngộ Tính: “Không thể nhảy!”



Ngộ Tính đang rất sốt ruột, nó cố gắng giãy thoát khỏi bàn tay của Thu Trường Phong. Nhưng bàn tay của Thu Trường Phong nhứ được đúc bằng sắt, không tài nào thoát ra. “Bên trong lửa có ẩn chứa địa hỏa, trong lửacòn có chứa hỏa độc. Nếu để da thịt dính phải một chút hỏa độc, độc tính sẽ lập tức xâm nhập vào tận xương tủy. Dù cho người có thể thoát xuống nước, nhưng khi độc tính phát tác, người chắc sẽ chết ở dưới nước.”



Ngộ Tính thẫn thờ, sau đó vội vàng la lên: “Vậy bây giờ phải làm gì?” Nhảy cũng chết, không nhảy cũng chết, bọn họ còn có lựa chọn thứ ba sao?



Thu Trường Phong cũng không lên tiếng, hắn vẫn tiếp tục dùng sức chèo thuyền. Con thuyền nhỏ lần nữa lao đến dòng nước xoáy.



Diêu Tam Tư nhịn không được la lên: “Thu đại nhân , người điên rồi?”Bọn họ vất cả lắm mới thoát khỏi dòng xoáy, ai có thể ngờ, Thu Trường Phong lại muốn quay đầu đi vào dòng xoáy. Sông dầu, biển lửa, không ngờ Thu Trường Phong lại muốn tự cắt đường sống của mọi người, lao đầu vào dòng xoáy. Có hiểu tại sao Diêu Tam Tư lại coi hắn là kẻ điên.



Nhưng không ngờ Thu Trường Phong lại quát lớn: “Tất cả bám chặt vào.” Sau đó, hắn điên cuồng ra sức đẩy nhanh mái chèo. Hắn ra sức chèo khiến cho còn thuyền bị xoáy vòng càng nhanh hơn. Con thuyền nhỏ xoay chuyển trong dòng xoáy hệt như một con quay



Diêu Tam Tư bám chặt lấy mạn thuyền, miệng vẫn không ngừng la lớn:“Thu thiên hộ, người ngừng lại đi.” Gã không thể nào tưởng tượng được, một người ngày thường luôn điểm tĩnh như Thu Trường Phong, trong hoàn cảnh đối mặt với cái chết, không ngờ lại trở nên điên cuồng như vậy



Trong lúc thuyền nhỏ đang xoáy tròn cực nhanh, Thu Trường Phong đột nhiên đưa tay nắm lấy Diêu Nghiễm Hiếu, chân đạp mạnh xuống mặt thuyền, trong miệng lại hét lớn: “Nhảy xuống nước.”



Một tiếng răng rắc vang lên. Con thuyền nhỏ lập tức gãy thành hai đoạn vang ra ngoài. Đám dầu hắc trên mặt sống cũng đã bị đẩy ra xungquanh, mặt sông bên dưới đã lộ ra màu sắc vốn có của nó.



Trên mặt Ngộ Tính và Diêu Tam lộ rõ sự vui mừng. Hiện tại thì bọn họ đã hiểu được ý định của Thu Trường Phong. Hành động điên cuồng lần này của hắn chẳng qua là giúp mọi người tránh thoát khỏi đám địa hỏa để nhảy vào trong nước.



Đám người Thu Trường Phong nhanh chóng nhảy xuống, vùi đầu trong biển nước.



Một lát sau, tốc độ dòng xoáy bắt đầu giảm đi thì ngọn lửa màu xanh ngọc lập tức lan đến, nuốt trọn dòng xoáy. Lúc này, mặt sông mới hoàntoàn biến thành biển lửa.



Hoàng hôn buông xuống.



Ánh chiều tà chiếu lên mặt sông xanh ngắt. Đám bè gỗ cực lớn kia cũng đã trôi vào bên trong biển lửa. Đám tùy tướng hộ tống cũng đã chìm vào ánh chiều tà chiếu trên sông, cả mặt sông hiện lên sắc màu ảm đạm.