Đế Yến
Chương 253 : Đại nạn(phần 3)
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: atomx91
Cùng lúc đó, cả người Trương Định Biên rung động, mặt run rẩy, thần sắc thê lương. Diệp Vũ Hà cả kinh, chỉ thấy đôi mắt Trương Định Biên có một sự thanh thản không nói nên lời. Lão như đang hồi quang phản chiếu, rốt cục nhận ra Thu Trường Phong, bờ môi khẽ máy động
Thu Trường Phong thấy cũng không ngại ngần, nhìn Trương Định Biên với cặp mắt sáng rực nói: “Ngươi còn tâm sự gì ta sẽ giúp ngươi làm!” Hắn cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời này. Hắn là quan, Trương Định Biên là tặc, hắn không giết Trương Định Biên đã là vi phạm nguyên tắc của Cẩm Y vệ, giờ lại còn định giúp Trương Định Biên giải quyết tâm sự sao?
Có lẽ bởi trong thâm tâm hắn cũng có nỗi khổ riêng, có lẽ bởi hào khí của Trương Định Biên khiến hắn quên đi khoảng cách giữa quan và tặc
Trương Định Biên chỉ nhìn Thu Trường Phong, bờ môi máy động, như cười lại như không: “Trương Định Biên ta chỉ hận… không thể… chết trong tay anh hùng…”
Gió ngừng, lá rụng
Trương Định Biên vẫn mở to hai mắt nhưng đã không còn nghe thấy tiếng thở nữa. Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy mất mát
Thu Trường Phong vẫn nhìn Trương Định Biên, cặp mắt thâm thúy kia mang theo nỗi bi thương khó tả. Hắn đưa tay ra, chậm rãi vuốt từ mí mắt Trương Định Biên xuống, nói từng chữ: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho người!”
Trương Định Biên nhắm mắt
Có lá khô bay bay, phiêu lãng rơi xuống mặt Trương Định Biên, càng tăng them vẻ tiêu điều
Thì ra cho dù là thiên hạ đệ nhất anh hùng thì khi chết đi cũng không khỏi có vài phần tịch mịch
Cuối cùng Thu Trường Phong đứng lên đầy khó nhọc và đưa mắt nhìn bốn phía. Toàn Vinh phủ giờ là đống hỗn loạn. Mục Lục Ngự dẫn Trần Cách Vật đứng ở một góc, bị một trận kinh thiên này dọa sợ không dám đến gần
Khi thấy Thu Trường Phong đưa mắt tới thì Trần Cách Vật ưỡn ngực nói : “Thu đại nhân…” Nó nhìn thoáng qua vết thương trên tay Thu Trường Phong thì sắc mặt trở nên cực kì xấu, thất thanh : “Là Thanh Dạ Tâm sao?”
Mặc dù nó còn nhỏ nhưng dù sao cũng là con trai của Giáo chủ Bài giáo, kiến thức hơn người khác rất nhiều, nên hiểu rất rõ mấy thứ ly kì cổ quái
Vết thương xanh nhạt, xanh như màu tương tư khắc sâu vào trong tim ( Nguyên văn : Khắc cốt đích tương tư). Hắn đã tương tư nhiều năm nhưng tới giờ mới cắt đứt bởi vì hắn không thể không cắt
Vừa đi không xa đã nghe tiếng bước chân vang lên, một người tới kêu : “Thu đại nhân, thế nào rồi?” Người này mắt to mày rậm, chính là Diêu Tam Tư
Thu Trường Phong vừa nhìn Diêu Tam Tư, cặp vốn mắt u buồn cũng thêm vài tia sáng. Diêu Tam Tư không phụ sự tín nhiệm của hắn. Nhiệm vụ của Diêu Tam Tư chỉ là bắn pháo hoa
Lúc ở khách điếm Thu Trường Phong đã ra lệnh cho Diêu Tam Tư đi đường vòng tới Vinh phủ trước, bất kể khi nào trong Vinh phủ có pháo hiệu bắn ra thì lập tức bắn pháo hiệu đáp lại
Không có Tam thiên quân mà chỉ có Diêu Tam Tư
Thu Trường Phong vốn không có thời gian điều động Tam thiên quân. Chỉ với chiêu này hắn đã làm cho Diệp Hoan rối loạn cuối cùng phải bỏ chạy trối chết. Mà bây giờ hắn muốn truy đuổi Diệp Hoan, truy đuổi Phủng Hỏa hội, một mình truy đuổi, Khoái ý ân cừu, không phải lo lắng gì!
“Trương Định Biên chết rồi, Phủng Hỏa hội muốn nhân loạn thôn tính Bài giáo…” Thu Trường Phong kể vắn tắt mọi chuyện cho Diêu Tam Tư khiến gã trợn mắt há mồm. Kể xong Thu Trường Phong lại nói “ Tam Tư, lần này ngươi làm rất tốt. Ta có một nhiệm vụ quan trọng khác cho ngươi.”
Mặt Diêu Tam Tư đỏ gay, đầy hưng phấn nói : “Mời đại nhân cứ nói!”
Thu Trường Phong nhìn về phương Bắc nói: “Ngươi lập tức quay về Nam Kim gặp Thánh Thượng, kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra trên đoạn đường này cho Thánh thượng nghe. Đồng thời nhất định phải tra được thong tin về Diệp Hoan.”
Diêu Tam Tư hơi sững sờ bèn hỏi lại: “Đại nhân… Thế còn ngài?”
Khóe miệng Thu Trường Phong cười có chút cay đắng: “Ta muốn ra biển! Lần này ngươi không cần đi theo ta.” Nói xong hắn liền sải bước đi, bóng người nhanh chóng biến mất dưới tán cây xanh
Thu lạnh, cô quạnh. Diêu Tam Tư nhìn bóng người cô quạnh hơn cả mùa thu kia, chợt có dự cảm xấu trong lòng, gã hét lớn: “Đại nhân, người sẽ trở lại chứ?” Chẳng hiểu sao, gã cảm giác Thu Trường Phong đi chuyến này sẽ rất khó quay lại
Dưới tán cây ảm đạm, lá khô bay bay, còn Thu Trường Phong đã sớm như gió thu biến mất không còn thấy nữa.