Đế Yến

Chương 262 : Ái mộ (phần 2)

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Dịch giả: KtXd



Diệp Vũ Hà như nổi điên, một mạch đuổi theo. Khi đuổi tới bờ sông thì đúng lúc thấy Thu Trường Phong lên thuyền, nàng liền lặng lẽ lên theo.



Nàng biết, cho dù có thêm nàng cũng không nhiều hơn chút phần thắng nào, thậm chí có thể giống như trước kia, tạo thêm gánh nặng cho Thu Trường Phong. Nhưng nàng làm sao có thể không đến được cơ chứ?



Trong ánh đèn mập mờ, đôi mắt nhạt nhòa nước mắt, Diệp Vũ Hà nhìn thấy ngón giữa tay phải Thu Trường Phong đã biến thành màu xanh, xanh xanh như ánh trăng đêm, đó là dấu hiệu Thanh dạ tâm bắt đầu phát tác.



Lòng nàng chua xót, nàng không cam lòng, nàng không rõ lòng mình bắt đầu mềm yếu như vậy từ lúc nào, không biết từ khi nào thì yêu con người có phần lạnh lùng, có phần trầm mặc, bản tính tự do không ràng buộc, tâm tư có phần khó hiểu nhưng đầy quyết đoán này.



Nàng cảm thấy dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến nàng bỏ hắn mà đi.



Vì vậy nàng nắm chặt tay Thu Trường Phong, nói: “Trường Phong, chàng sẽ không sao, ta sẽ không để chuyện gì xảy ra đối với chàng!” Nàng không hề giấu giếm tình cảm của mình, bàn tay nàng xiết lại đột nhiên phát hiện tay Thu Trường Phong rất lạnh.



Không chỉ tay Thu Trường Phong rất lạnh mà biểu hiện của hắn cũng chợt biến lạnh lùng. Hắn rút tay mình ra khỏi đôi tay ngọc của nàng, giọng hờ hững: “Chuyến đi này rất bí ẩn, không thể để cho bất cứ ai phát hiện ra hành tung của ta, khi thuyền tới Ngô Tùng sẽ dừng một chút.”



Diệp Vũ Hà ngạc nhiên không hiểu, một lát sau mới hỏi: “Vậy thì sao?”



Thu Trường Phong xoay người sang phía khác, không tiếp tục nhìn nàng, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Khi tới đó, ngươi hãy rời thuyền, sau đó đi càng xa càng tốt, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”



Giọng hắn rất lạnh lùng, lạnh đến mức con tim hắn thắt cả lại, hắn không rõ mình đã phải nỗ lực biết bao nhiêu mới nói ra được những lời nói đó.



Chỉ còn có 100 ngày, sinh tử không biết, lần này từ biệt có lẽ là sinh ly tử biệt.



Nhiều năm mong đợi, một ngày vĩnh biệt.



Thu Trường Phong không nỡ nhưng hắn phải làm như vậy. Hắn biết rõ thời gian tới nguy hiểm hơn bất cứ thời điểm nào trước đây. Hắn đã xác định một mình, mình gánh chịu tất cả những nguy hiểm, những chuyện này vốn không có quan hệ gì với Diệp Vũ Hà.



Thật lâu không có nghe Diệp Vũ Hà lên tiếng, cuối cùng Thu Trường Phong nhíu mày quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, một khuôn mặt xinh đẹp mà buồn bã lại chứa đựng sự dứt khoát hiện lên trong mắt hắn.
Thu Trường Phong không trả lời, không đồng ý cũng không phản đối.



Với Diệp Vũ Hà thì hắn đã đồng ý rồi, nàng lộ vẻ hồi ức, nói: “Có lẽ ngươi nói không sai, bản thân cẩm y vệ không tốt xấu, tốt hay xấu phải xem người làm việc. Quyền lực tại trên tay một số người, có thể hại nước hại dân nhưng tại trên tay một số người khác lại tạo phúc cho dân chúng. Ta biết một một quan tốt, quyền lực của hắn không nhỏ, mọi việc hắn làm đều vì dân chúng. Năm đó ta còn rất nhỏ, cha ta là người phương bắc, quen mẹ ta ở sông Tần Hoài…”



Nàng chìm trong chuyện cũ, trên mặt vừa có vẻ hạnh phúc vừa xen lẫn u buồn, nàng không có nhận thấy ánh mắt Thu Trường Phong đang liếc qua nhìn nàng.



Diệp Vũ Hà ngưng lại chốc lát, vẻ mặt hơi khác thường kể tiếp: “Mẹ ta … xuất thân không tốt, nhưng cha ta vẫn quyết tâm cưới bà. Trong lần đầu tiên gặp mặt, mẹ ta nấu cho cha chính là món mì chân giò hun khói. Khi ta ra đời, ta cũng rất thích ăn món này bởi vì loại mì này không những ăn ngon, trong đó còn có…”



Nàng không nói tiếp nhưng biết Thu Trường Phong hiểu rõ ý của mình. Món mì đó không chỉ chứa đựng tình cảm mẫu tử mà còn là vật chứng cho quãng thời gian hạnh phúc lúc nhỏ, là phần kí ức tươi đẹp khó thể tìm lại…



“Nhưng cuộc sống hạnh phúc thật ngắn ngủi.” Khi nói ra lời này, vẻ bi thương hiển hiện trên mặt nàng, hiển nhiên, lòng nàng không lạnh như bình thường vẫn thể hiện. Vẻ lạnh lùng thường ngày chẳng qua là do trải qua vô số phong ba mà hình thành, đó là một loại tính cách bảo vệ bản thân.



“Cha ta đắc tội người quyền quý trong triều đình. Kẻ quyền quý kia liền muốn ép cha ta vào chỗ chết. Hắn vu cáo cha ta, yêu cầu đày cha ta ra khỏi nước. Nơi hoang dã đó, một khi bị đày tới trăm phần chết không phần sống. Thật may, vị quan tốt có quyền lực không nhỏ kia đã hết sức bảo vệ cha ta, vì vậy cha ta chỉ bị triều đình giáng chức và đẩy đến Định Hải. Nhưng mà sức khỏe cha ta gầy yếu, đến Định Hải không lâu thì qua đời. Xuất thân mẹ ta mặc dù thấp kém nhưng vì ta mà một mực không tái giá, bà trăm cay nghìn đắng nuôi ta lớn nên người. Dù vậy, nếu như không phải có vị quan tốt kia âm thầm giúp đỡ, e rằng mẹ con chúng ta đã chết từ nhiều năm trước rồi. Ta cũng vĩnh viễn không quên được thời gian bị lưu đày, cả nhà chúng ta bị biết bao tủi nhục cùng đánh chửi…”



Thu Trường Phong nhìn Diệp Vũ Hà nói: “Cho nên, tuy ngươi là tiểu thư xuất thân từ nhà quan lại nhưng lại theo đuổi võ công, đó là vì… ngươi không muốn tiếp tục bị người bức hiếp, đồng thời để bảo vệ mẫu thân… Có lẽ còn có ý báo thù cho phụ thân nữa?”



Thân thể Diệp Vũ Hà thoáng run rẩy, ánh mắt có phần khó thể tin mà nhìn Thu Trường Phong, nàng không ngờ chỉ với một câu nói hắn đã nói toạc ra ý nghĩ dấu kín trong nội tâm của mình.



Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi gật đầu nói: “Ngươi nói không sai. Lúc đầu tập võ, ta đúng là muốn báo thù cho cha, nhưng tên cừu nhân kia vậy mà lại chết, bị chết rồi. Nhưng nhà vị quan tốt kia cũng chết.”



Thu Trường Phong đột nhiên hỏi: “Vị quan tốt mà ngươi nói phải chăng là Giải Tấn?”



Diệp Vũ Hà nghe vậy cả người chấn động như sấm nổ bên tai, mặt mày biến sắc, thất thanh thốt lên: “Làm sao ngươi biết?”



Thu Trường Phong nhìn vầng trăng sáng trên trời, bình thản nói: “Trên đời này còn có việc mà Cẩm y vệ chúng ta không biết sao? Ngươi thật sự cho rằng một cái bộ đầu Chiết Giang như ngươi lại có thể tùy ý ở bên cạnh công chúa hay sao?”



Sắc mặt Diệp Vũ Hà trở nên lạnh lẽo, trong lòng còn lạnh hơn, lát sau mới hỏi: “Ngươi đã điều tra lai lịch của ta?”