Đế Yến
Chương 273 : Khiêu chiến (phần cuối)
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: Holobaymau
Kinh Chập nghe thấy lời truyền của Hán Vương, lập tức cung kính bẩm:
-Vâng.
Liếc mắt hung dữ nhìn Thu Trường Phong, y quay sang nói với Kỷ Cương:
-Chỉ Huy Sứ mời vào.
Kỷ Cương liếc nhìn Thu Trường Phong, có ý tán thưởng. Lão bước vào khoang nhỏ trên thuyền trước, Thu Trường Phong, Mạnh Hiền theo sát phía sau Kỷ Cương. Diệp Vũ Hà đợi xong mới đi vào, Kinh Chập liền đưa tay ngăn cản:
-Tại đây nữ nhân không được vào.
Diệp Vũ Hà khẽ giật mình, bắt gặp ánh mắt Thu Trường Phong nhìn sang, chậm rãi lắc đầu. Diệp Vũ Hà không nói gì, lui sang một bên.
Khoang thuyền bên trong thật lớn, trông giống hệt như cung điện trên đất liền. Bên trong chỉ có một cái ghế, một bàn của Hán Vương, tựa như vĩnh viễn chỉ có một chỗ ngồi duy nhất cho y vậy.
Con người Hán Vương có lẽ trước sau đều như một – cao ngạo, nghiêm nghị, đơn giản, gọn ràng. Cốc Vũ, Sương Hàng đứng ở phía sau Hán Vương, hệt như cùng một dạng với bóng dáng của y.
Hán Vương tuy để cho mọi người đi vào nhưng vẫn lẳng lặng ăn điểm tâm. Đợi đến khi y nuốt xong miếng cuối cùng còn vương phần tơ máu của món thịt nghé non thượng hạng xong, rồi nhấp tiếp một hớp mỹ tửu bồ đào do Tây Vực tiến cống, lúc này y mới dùng khăn lụa trắng như tuyết bất giác chùi miệng, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người hỏi:
-Chuyện gì?
Lập tức Kỷ Cương tiến lên thi lễ, cẩn thận đem toàn bộ lời nói của Thu Trường Phong lập lại lần nữa.
Hán Vương ngồi ở chỗ kia, nghe Kỷ Cương kể rõ ra, có điều y chỉ chú ý vào bàn tay mình, bàn tay có hộ giáp cứ nắm vào duỗi ra. Khi nghe đến đoạn Diêu Quảng Hiếu chết, hành động kia chỉ dừng một lát, cuối cùng cũng không hỏi gì. Mà đến lúc nghe thấy Kim Long bí quyết có thể cải mệnh thì Hán Vương lại nhíu mày lên. Mãi cho đến khi Kỷ Cương nói xong, Hán Vương mới ngẩng đầu, nhìn về Thu Trường Phong nói:
-Ngươi nói Thượng Sư bảo ngươi phá hủy Tịch Chiếu, nhưng ngươi cho rằng Tịch Chiếu nhiều khả năng đã rơi vào tay của Phủng Hỏa Hội. Còn cái Kim Long bí quyết kia, nó có thể cải mệnh sao?
Khóe miệng y nhếch lên có ý chế giễu, thoạt nhìn đối với Kim Long bí quyết có thể cải mệnh mà nói,căn bản là y không tin.
Thu Trường Phong chỉ trả lời một chữ:
-Vâng.
Hán Vương thản nhiên nói:
-Đã như vậy, ngươi chỉ cần tuân theo lệnh của Thượng Sư đi tìm Tịch Chiếu là được rồi, việc gì phải tìm bản vương? Thượng Sư tuy đã khuất nhưng mệnh lệnh của ông vẫn hữu hiệu như trước chứ.
Khoang thuyền trở nên yên tĩnh lại.
Mạnh Hiền cơ hồ muốn cười ra tiếng. Y nghĩ trong lòng là Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ngươi tự cho mình thông minh tài giỏi, nhưng lại đắc tội với Hán Vương. Hiện tại đã nếm được trái đắng rồi a. Thượng Sư tử nạn, Công Chúa mất tích, ngươi thì mờ mịt không tìm ra đầu mối, giờ mới cầu xin giúp đỡ từ Chỉ Huy Sứ với Hán Vương. Nhưng Hán Vương sẽ giúp ngươi sao?
Nhưng Thu Trường Phong lại nhìn thấy được, hắn nhìn thấy biểu tình của Kỷ Cương, trong lòng đột nhiên cũng có cảm giác kinh sợ. Chu Duẫn Văn trở về, nếu thật sự đăng cơ, chỉ sợ người ở chỗ này, hết thảy đều không có ngoại lệ mà phải chết. Bản thân Kỷ Cương là người ủng hộ Chu Lệ, trong chiến dịch Tĩnh Nan có công lao không nhỏ, nỗi sợ hãi với chuyện Chu Duẫn Văn khôi phục được vương quyền cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đây chỉ là cách nghĩ của người thường, Thu Trường Phong không nghĩ vậy, hắn luôn cảm giác sự kinh hãi bên trong Kỷ Cương mang theo hàm nghĩa càng đáng sợ khác kia.
Hán Vương nhìn về phía Thu Trường Phong, âm thanh nhẹ đi:
-Thu Trường Phong, ngươi đối với sự điều động của bản vương thấy như thế nào?
Thu Trường Phong hồi phục lại tinh thần, thở dài nói:
-Hán Vương hành sự, ty chức không có quyền bình luận.
Ánh mắt Hán Vương lóe lên, thản nhiên nói:
-Ngươi cứ nói đừng ngại, Bản Vương miễn tội cho ngươi.
Hắn cơ hồ có phần thỏa mãn với sự điều động của mình, cũng muốn trước mặt người ngoài khoe khoang.
Mạnh Hiền trông thấy như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Hán Vương không phải như kiểu người thích khoe khoang như vậy. Nhưng y đương nhiên sẽ không muốn lắm lời, ở nơi này, vốn không có chỗ cho y lắm lời.
Thần sắc Thu Trường Phong vô cùng bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn qua Hán Vương nói:
-Ty chức cảm thấy Hán Vương điều động, cái gì cũng sai!
Lời vừa phát ra, trong khoang thuyền bỗng trở nên yên tĩnh trở lại – giống như hết thảy đều chết lặng.
Tiết Sương Giáng thân là một trong hai mươi bốn tiết thủ hạ của Hán Vương, luôn đứng ở sau lưng Hán Vương, thần sắc hờ hững. Nhưng khi nghe vậy, mắt gã phải toát lên sự kinh ngạc. Gã theo Hán Vương đã lâu, vẫn chưa bao giờ nghe thấy có người dám đánh giá Hán Vương như thế.
Sắc mặt Hán Vương trầm xuống, gặng từng chữ một:
-Ngươi có đảm lược, không ngại nói lại lần nữa xem.
Khẩu khí của hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng tràn đầy sát ý, cho dù là Kỷ Cương, nghe xong cũng cảm thấy chấn động.
Thu Trường Phong thở dài một hơi, nói:
-Ty chức không phải can đảm.
Chỉnh đốn một lát rồi tiếp tục:
-Nhưng ty chức cảm thấy sự điều động vừa rồi của Hán Vương thật là hồ đồ rối loạn.
.