Đế Yến

Chương 13 : Án mạng

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Dịch giả: VLPL & mạc trầnHoa cỏ tưng bừng đón từng làn gió xuân, phía chân trời là áng mây sáng.Mưa phùn làm cảnh tượng trở lên u buồn, chẳng những mưa không ngừng rơi mà ngược lại còn trở lên nặng hạt, dệt thành đường dài liên miên không dứt, từng hạt mưa bay loạn xạ như tiếng cảm thán đầy u sầu của ông trời .



Khi Vân Mộng Công Chúa vừa ngồi xuống, đột nhiên nàng vỗ mạnh lênmặt bàn, giận dữ nói: "Cái tên Thu Trường Phong này có địa vị gì, sao dám phá hỏng chuyện tốt của bản Công Chúa ?"



Dương Sĩ Kỳ vừa ngồi xuống bị giật mình thiếu chút nữa thì đứng lên, cau mày nói: "Xin Công Chúa điện hạ đợi một chút, đừng nóng vội, Từ Đô Đốc đã phái người đi thăm dò, chắn hẳn sẽ nhanh chóng nhận được đáp án."



Bỗng Vân Mộng Công Chúa đứng lên, đi tới đi lui trong sảnh, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh nói: "Từ Khâm làm việc cũng thật chậm chạp, sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức?"Dương Sĩ Kỳ chỉ có thể gượng cười, tâm tình Công Chúa đang sốt ruột như thế, đúng là làm cho người ta cảm thấy có chút không thể chịu nổi.



Hiện tại Vân Mộng Công Chúa không ở trong Khánh Thọ tự mà đang ở trong phủ đệ của Dương Sĩ Kỳ .



Không ai ngờ được rằng, đến cuối cùng người được Diêu Nghiễm Hiếu lựa chọn lại chính là người mà mọi người không thể ngờ tới, đó chính là Thu Trường Phong. Thu Trường Phong dựa vào chi tiết hoa Hỏa Hạc suy đoán bức họa kia là do Diêu Nghiễm Hiếu vẽ nên đã bị Diêu Nghiễm Hiếu lưu lại.



Vốn Vân Mộng Công Chúa rất mong chờ chuyến đi này, nhưng kết cụclại tay trắng quay về, lên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy phiền muộn. Vì thế sau khi ra khỏi Khánh Thọ tự liền lập tức sai Từ Khâm điều tra cẩn thận về Thu Trường Phong, đồng thời dẫn Diệp Vũ Hà tìm Dương Sĩ Kỳ thương lượng đối sách.



Rốt cục Vân Mộng Công Chúa cũng dừng bước, nàng nhìn về phía Diệp Vũ Hà, ngập ngừng nói : "Diệp tỷ tỷ, tỷ tỷ là Bộ đầu, có thể...đưa ra suy đoán đúng nhất, ngươi bảo là hòa thượng thì ắt hẳn không phải đạo sĩ, tỷ tỷ nói thử xem rốt cục tìm cái tên Thu Trường Phong để làm chuyện gì? "Nàng yêu ai yêu cả đường đi, đã ghét ai thì đương nhiên là hận không thể thiêu đối phương thành quạ đen . Dù Thu Trường Phong chưa từng đắc tội với nàng nhưng nàng đã đưa Thu Trường Phong liệt vào danh sách kẻ địch từ lâu. Còn về chuyện Diệp Vũ Hà không thắng được nàng lại không hề trách cứ nửa lời, mà chỉ coi như đó là do Diêu Nghiễm Hiếu đưa ra vấn đề quá khó khăn, còn Thu Trường Phong chẳng qua là vận may tốt hơn một chút mà thôi.



Diệp Vũ Hà yên lặng ngồi trong góc, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư chẳng biết đang suy nghĩ đến điều gì, khi nghe thấy Vân Mộng Công Chúa hỏi đến, nàng hơi nhíu mày nói: "Thượng Sư đặt ra hai quan ( cửa ải) để kiểm tra năng lực về cơ quan và Thư Họa, theo quan điểm của ta, dựa vào tính cách của Thượng Sư thì e rằng hai cửa ải này có quan hệ với nhau."



Hai mắt Vân Mộng Công Chúa tỏa sáng, gật gù đồng ý nói: "Đúng nha, đúng nha, nhưng rốt cuộc là làm chuyện gì ? Chẳng lẽ đi đào mộ hay sao? "



Nàng cảm thấy nếu suy đoán theo như lẽ thường thì điều này có khả năng xảy ra rất lớn. Vừa biết về cơ quan lại vừa đòi hỏi kiến thức về Thư Họa, điều này quả thực là thần bí, chẳng lẽ Diêu Nghiễm Hiếu định để choThu Trường Phong đi trộm mộ để lấy những bức họa chôn trong đó hay sao? Vân Mộng Công Chúa càng nghĩ lại càng thấy việc này rất hợp lí, nhưng vẫn không thể hiểu nổi trong đầu Diêu Nghiễm Hiếu suy nghĩ cái gì, vì sao lại phải tìm người đi đào mộ, chẳng lẽ có một bức họa quý giá đến mức Diêu Nghiễm Hiếu phải huy động nhân lực sao?



Dương Sĩ Kỳ âm thầm nhíu mày, mặc dù lão không nghĩ rằng cái ý nghĩ viển vông hão huyền của Vân Mộng Công Chúa là thực tế, nhưng cũng không thể đoán ra Diêu Nghiễm Hiếu cần người để làm cái gì.



Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc nhưng sau đó lắc đầu nói tiếp: "Ta cũng khôngchắc chắn, nhưng hẳn là chuyện này hơn phân nửa sẽ rất nguy hiểm, điều này có thể thấy được qua ngữ khí của Thượng Sư ." Nàng thân là Bộ Đầu, đương nhiên giỏi về nhìn mặt và giọng nói để đoán biết rồi, nhớ lại những biểu lộ của Diêu Nghiễm Hiếu lúc trước trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy rét lạnh.



Chẳng biết tại sao, Diệp Vũ Hà lại có cảm giác rằng việc mà Diêu Nghiễm Hiếu cần người đi làm vừa hiểm ác lại vừa thần bí, thậm chí trong đó lại còn mang theo hương vị hết sức quỷ dị và ly kỳ . Đương nhiên đây cũng chỉ là trực giác của nàng, không hề có chút chứng cứ nào, vì thế nàng không nói với Vân Mộng Công Chúa làm gì .Vân Mộng Công Chúa càng nghĩ lại càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lại càng hận Thu Trường Phong đã cướp mất cơ hội tìm kiếm bí mật của nàng ta, vì thế nàng lại đập mạnh lên bàn rồi nói tiếp: "Nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa, sau khi giúp đỡ Thượng sư hoàn thành công việc thì chắc chắn sẽ được Thượng Sư hoan nghênh, khi đó chỉ cần mở lời yêu cầu thì chắc chắn Thượng Sư sẽ không cự tuyệt . Chúng ta chỉ cần nhờ Thượng sư giúp đại ca một chút, nói tốt về đại ca trước mặt Phụ Hoàng vài câu thì hẳn là ngài sẽ giúp đỡ. Dương Học Sĩ, ngươi nói thử xem, như vậy có đúng không?"



Dương Sĩ Kỳ lúng ta lúng túng trả lời : "Hơn phân nửa sẽ là như vậy, thếnhưng trước mắt người đi làm chính là Thu Trường Phong. . ."



Vân Mộng Công Chúa chẳng hề để ý đến lời nhắc khéo của Dương Sĩ Kỳ, đôi mắt nhấp nháy, vô cùng đắc ý nói: "Người làm chính là hắn, nhưng chẳng phải chúng ta có thể hoàn thành việc này trước hay sao?"



Dương Sĩ Kỳ càng thêm kinh ngạc, sự tình là gì còn chưa biết rõ, làm sao có thể hoàn thành nó trước đây?



Đúng lúc này có tiếng bước chân truyền đến, Vệ Thiết Y đã bước đến đại sảnh. Dương Sĩ kỳ bất chấp Công Chúa đang có mặt, lập tức tiến lên nghênh đón nói: "Vệ Thiên hộ, sự tình ra sao rồi?"Thần sắc Vệ Thiết Y vẫn cứng rắn như sắt thép, lập tức nói: "Từ Đô Đốc đã tra ra được tất cả thông tin về Thu Trường Phong, đặc biệt phái tại hạ tới đây để hồi bẩm cho Dương Học Sĩ . Thu Trường Phong vốn là một cô nhi được Lễ Bộ Thị Lang Thu Cảnh nhận nuôi lên mới có họ Thu ."



Vân Mộng Công Chúa tạm thời đứng ở một bên tính toán, không nhịn được tò mò nên cũng dỏng tai lắng nghe .



Dương Sĩ Kỳ trầm ngâm nói: "Thu Cảnh đã qua đời cách đây hơn mười năm, gia đạo sa sút. Đến hiện tại đã không còn ai quen thuộc ở kinh thành." Hắn thân là Nội Các Đại Học Sĩ nên đương nhiên là rất quenthuộc với những việc ở triều đình rồi.



Lão cũng biết Thu Cảnh vốn là một thanh quan, nhưng lại không biết rằng Thu Trường Phong chính là dưỡng tử của Thu Cảnh.



Trên mặt Vệ Thiết Y lộ ra vẻ khâm phục nói: "Dương Học Sĩ nhớ không sai, mặc dù Thu Cảnh đã chết nhưng trước khi lâm chung đã thỉnh cầu Triều Đình ban cho Thu Trường Phong một chức vị để làm . Phong cách làm người của Thu Cảnh vốn trung trinh, triều đình theo lệ cũ đồng ý sở cầu của ông ta, vì thế cách đây mười năm Thu Trường Phong đã được điều nhập vào Cẩm Y Vệ, trở thành một Giáo Úy."Dương Sĩ Kỳ cau mày nói: "Việc này cũng không phù hợp với lẽ thường, Thu Cảnh cũng có con gái, vì sao không cầu cho con mình chức nữ quan, mà lại xin quan chức cho Thu Trường Phong ? Chẳng lẽ . . . Thu Cảnh đối xử với cô nhi nhặt được còn thân thiết hơn cả con gái thân sinh hay sao ?"



Lão cũng biết mặc dù Từ Khâm đã dốc toàn lực để tìm hiểu, nhưng ắt hẳn không thể tra ra được chi tiết này. Quả nhiên, Vệ Thiết Y lắc đầu nói: "Còn chi tiết này Từ đại nhân cũng không biết."



Tâm tư Dương Sĩ Kỳ khẽ máy động, liền hỏi: "Trong vòng mười năm này,Thu Trường Phong đã lăn lộn đến chức vị Thiên Hộ sao?"



Vệ Thiết Y lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ cổ quái nói: "Cách đây ba năm hắn vẫn còn là một Giáo Úy."



Lông mày Dương Sĩ Kỳ khẽ nhảy lên, đầy kinh ngạc nói: "Ngươi nói là trong vòng ba năm trở lại đây hắn đã thăng từ chức Giáo Úy lên đến vị trí Thiên Hộ sao?"



Vệ Thiết Y cẩn trọng gật đầu, trên mặt cũng là vẻ vô cùng ngạc nhiên, đương nhiên y biết rõ Dương Sĩ Kỳ ngạc nhiên vì điều gì .Bên trong Cẩm Y Vệ chức vị Chỉ Huy Sứ là lớn nhất, là quan hàm tam phẩm, tiếp theo đó là chức vị Trấn Phủ, Thiên Hộ. Chức vị Thiên Hộ là quan hàm ngũ phẩm, đó cũng là chức vị không thấp rồi, hơn nữa điều quan trọng chính là Cẩm Y Vệ là đội quân bên cạnh và được Hoàng Đế tín nhiệm nhất, ví dụ như rời kinh điều tra án thì hầu như đều theo ý chỉ của Hoàng Đế, vì thế đừng nói là những đại quan có hàm ngũ phẩm ngang nhau mà cho dù là Chỉ Huy Sứ Vệ Sở hay các Bố Chính Sứ quan hàm Nhị phẩm ở các tỉnh cũng không dám tùy tiện đắc tội với Cẩm Y Vệ.



Bên dưới Thiên Hộ còn có các cấp bậc Phó Thiên Hộ, Bách Hộ, Thứ Bách Hộ, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ, trong đó chức thấp nhất là cũng là quan lại thấtphẩm. Bên dưới Tiểu Kỳ mới đến các chức vị như Tướng Quân, Lực Sĩ, Giáo Úy .



Như vậy cũng có thể nói là trong Cẩm Y Vệ, Giáo Úy chỉ là chức quan tép riu cửu phẩm có địa vị vô cùng thấp. Nhưng Thu Trường Phong lại mất có ba năm, thăng cấp từ Giáo Úy nhảy lên làm Thiên Hộ, quan viên hàm Ngũ Phẩm, điều này không thể không nói đó là một kỳ tích.
Đơn đao lập tức đổi hướng chém mạnh lên mặt đất, tình huống quá bấtngờ làm vị Bộ Khoái có sắc mặt xanh xao không kịp thu hồi lực đạo, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc"vang lên, không ngờ cổ tay lại bị trật khớp.



Dị biến xẩy ra làm những Bộ Khoái còn lại kinh hãi, bỗng họ nhìn thấy có một vị nam tử có sắc mặt tái nhợt đứng ở bên cạnh Lưu Năng . Còn vị Bộ Khoái kia ôm chặt cổ tay, ở vị trí Mạch Môn có một vết đỏ cũng không biết là do thứ gì gây lên thương tích, y vừa sợ lại vừa giận nói : "Ngươi là ai, sao lại ở cùng một chỗ với hung thủ giết người ? Tất cả cùng lên bắt bọn chúng lại, nếu ai dám phản kháng, giết không tha."



Các bị Bộ Khoái kia cũng biết thường ngày vị Thanh Điền Bộ đầu này đãnói là nhất ngôn cửu đỉnh, đám thuộc hạ không ai dám trái lệnh. Thế nhưng lần này, khi lời nói của y vừa thốt ra đám Bộ Khoái không những không xông lên mà ngược lại còn lùi, trên mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn Thu Trường Phong.



Người vừa xuất hiện chính là Thu Trường Phong, thế nhưng trên tay hắn lúc này bỗng có thêm một khối lệnh bài bằng gỗ .



Khối lệnh bài này nhìn qua cũng thấy bình thường thế nhưng trên mặt lệnh bài này có bốn chữ "Cẩm Y Vệ ấn" đúng là làm cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy run sợ từ trong tâm can.Vị Bộ Đầu kia vừa nhìn thấy bốn chữ này lập tức sắc mặt đại biến, run rẩy nói: "Ngài là người của Cẩm Y Vệ?"Đúng là y không thể nào tin nổi, sao Cẩm Y Vệ lại tới cái huyện Thanh Điền nho nhỏ này cơ chứ.



Thu Trường Phong thoáng nhìn qua vị Bộ Đầu kia rồi thản nhiên nói: "Ngươi không tin?" Lần này hắn cải trang đi làm nhiệm vụ lên không mặc Phi Ngư phục, vì thế tay hắn khẽ đảo một cái, lập tức Tú Xuân Đao vẫn bên trong vỏ đao hiện ra ở trên tay.



Vỏ đao vừa xuất hiện dưới ánh mặt trời đã dẫn phát một luồng sát ý lạnh thấu xương .Mọi người vừa thấy Tú Xuân Đao thì lập tức quỳ xuống không nói được câu nào. Tuy vị Bộ Đầu kia cực kỳ hung hãn, nhưng khi nhìn thấy Tú Xuân Đao lại nhớ ra Cẩm Y Vệ có quyền tiền trảm hậu tấu, sắc mặt không khỏi biến sắc, cuối cùng cũng quỳ xuống nói: "Bộ Đầu huyện Thanh Điền Cổ Nhất Đao tham kiến đại nhân."



Thu Trường Phong thu Lệnh Bài lại, chậm rãi hỏi: "Lưu Năng phạm phải tội gì?"



Lưu Năng thấy thế vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Thu Trường Phong, trên mặt đầy lệ nói: "Đại nhân, tiểu nhân vô tội."Cổ Nhất Đao quát: "Ngươi không có tội vì sao phải trốn? Đại nhân, tên này vô cùng gian trá, ngài đừng bị hắn lừa gạt."



Ánh mắt Thu Trường Phong khẽ chuyển, nhìn Cổ Nhất Đao nói: "Là người hay quỷ, ta tự mình phân biệt được. Kể cả Lưu Năng là hung đồ theo như Luật của Đại Minh thì hắn cũng có quyền giải thích. Ngươi thân là Thanh Điền Bộ đầu, chưa định án đã định đưa hắn vào chỗ chết, như vậy đã là vi phạm luật pháp rồi. . ."



Cổ Nhất Đao thấy ánh mắt âm lãnh Thu Trường Phong sắc mặt liền đại biến, lắp bắp nói: "Đại nhân, Lưu Năng vô cùng hung ác, tiểu nhân sợ hắnđào thoát một lần nữa lên mới ra tay hơi nặng. Tiểu nhân luôn một lòng vì việc công kính xin đại nhân minh xét."



Thu Trường Phong nhìn Cổ Nhất Đao một hồi mới lên tiếng bảo: "Việc xử án phải do Tri Huyện bản địa phán xét mới đúng. Trước hết cứ đem Lưu Năng trói lại áp giải về Huyện Nha rồi nói sau." Nói xong hắn quay về phía Lưu Năng nói: "Nếu ngươi là người vô tội thì cứ tin tưởng rằng Quan Phủ sẽ cho ngươi công đạo. Đừng có phản kháng nếu không tội sẽ bị tăng lên một bậc."



Lưu Năng cắn răng lại nhưng thấy Nha Dịch bốn phía đang nhìn mìnhchằm chằm, cuối cùng đành vươn tay ra để Nha Dịch trói lại.



Ánh mắt Cổ Nhất Đạo lập lòe, thấy thế liền nói: "Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi. Trước hết chúng tiểu nhân sẽ mang Lưu Năng quay về Huyện Nha lên xin đi trước một bước."



Đột nhiên Thu Trường Phong nói: "Chậm đã. Ta cũng muốn tìm Tri Huyện có việc nên đi cùng một thể."



Cổ Nhất Đao giật mình nhưng không dám cự tuyệt, lập tức đi đằng trước dẫn đường đồng thời áp tải Lưu Năng đi về phía Huyện Nha.Mạnh Hiền thấy Thu Trường Phong xen vào việc của người khác liền cảm thấy có chút không vừa lòng. Nhưng nghĩ lại, thì lại thấy việc Thu Trường Phong muốn gặp Tri Huyện e rằng có quan hệ với phân phó của Thượng Sư . Nghĩ vậy hắn liền tỉnh táo lại. Khi thấy Cổ Nhất Đao cúi gằm mặt, y không khỏi tò mò liền hỏi: "Cổ Bộ đầu, rốt cuộc cái tên Lưu Năng này đã phạm phải tội gì?"



Cổ Nhất Đao thấy Mạnh Hiền đi cùng với Thu Trường Phong nên cũng không dám chậm trễ, vội vàng giải thích nói: "Lưu Năng phạm tội đùa giỡn đại tẩu và giết cha . Vốn Lưu Năng có một đại ca nhưng cách đây mấy năm đã chết rồi, để lại một người chị dâu tên lên Vương Thúy Liên,Vương Thúy Liên vốn ở góa không hề tái giá . Sáng nay có một vị hương thân đột nhiên phát hiện ra cha của Lưu Năng là Lưu Lão Thành bị người ta siết cổ chết trong phòng lên vội vàng đi báo án. Tri Huyện đại nhân lập tức cho gọi Vương Thúy Liên và Lưu Năng để hỏi chuyện, nhưng lại không thấy bóng dáng Lưu Năng đâu, còn Vương Thúy Liên lại khóc lóc kể lể nói một ngày trước Lưu Năng đùa giỡn nàng bị Lưu Lão Thành nhìn thấy rồi quát mắng vài câu. Chuyện xấu trong nhà thì không tiện để lộ ra lên lúc đó Vương Thúy Liên cũng không báo quan, hơn nữa Lưu Lão Thành cũng đã lấp liếm cho qua chuyện này. Lưu Lão Thành vốn là người trung thực không kiện tụng mà cũng không có ân oán với ai, vậy mà lần này lại bị người ta siết cổ chết hơn phân nửa là do Lưu Năng ghi hậntrong lòng, lại sợ phụ thân mình nói ra làm người ta gièm pha, vì thế mới giết phụ thân. Lúc đó Tri Huyện Đại Nhân mới sai phái tiểu nhân tập nã hung đồ, nhưng không ngờ gặp phải mấy vị đại nhân."



Mạnh Hiền sau khi nghe xong câu chuyện liền nhìn thoáng qua Lưu Năng rồi nói: "Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm . Ai có thể ngờ được người nhìn trung hậu như vậy lại làm ra một cái chuyện cầm thú như vậy đây?"



Cổ Nhất Đao không biết Mạnh Hiền nói vậy để cảnh tỉnh Thu Trường Phong, nghe thấy vậy liền vội vàng đồng ý: "Đúng nha, vị đại nhân này quả là cao kiến."Khi bọn họ đang nói chuyện, mặc dù chưa tới Huyện Nha nhưng Tri Huyện đã chạy tới.



Thì ra Cổ Nhất Đao nghe thấy Thu Trường Phong muốn gặp Tri Huyện lên đã phái người đi trước truyền tin. Vị Tri Huyện kia nghe thấy Cẩm Y Vệ giá lâm, trong lòng run rẩy sợ hãi, sao dám không đi ra Huyện Nha để nghênh đón cơ chứ?



Vị Tri Huyện kia đi nghênh đón gần cả dặm, vừa nhìn thấy bóng dáng đám người Cổ Nhất Đao đi tới, liền vội vàng đi lên. Đúng lúc đó có tiếng động như tiếng sét giữa trời xanh vang lên khiến lão đứng cả tim, trợnmắt há mồm đứng yên tại chỗ.



Khi Diêu Tam Tư vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên Thu Trường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa đằng sau có bụi mù bốc lên, khi đám bụi mù còn chưa tan hết đã nghe thấy tiếng móng ngựa gõ xuống đất đang tới gần, thấp thoáng có thể thấy một cơn lũ mầu đen đang nhanh chóng tới gần nơi đây.



Với ánh mắt sắc bén của mình, Thu Trường Phong nhìn thấy cơn lũ mầu đen kia chính là mấy chục kỵ mã đang tới gần, còn tiếng vang như tiếng sấm nổ kia chính là tiếng vó ngựa gõ lên mặt đất mà thành .Tuy đám người đang cưỡi ngựa chạy như điên kia chỉ có vài chục người, nhưng do bọn họ xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ giống hệt như thiên quân vạn mã đang lao tới vậy.



Vị Tri Huyện kia chưa bao giờ nhìn thấy tràng cảnh có thanh thế lớn như vậy, lên bị dọa đến mức hai chân run rẩy cứng đờ không bước nổi một bước, trong lòng lão không thể nào hiểu nổi tại sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một đội nhân mã cơ chứ?



Tốc độ của đội nhân mã kia cực nhanh giống như gió cuốn mây trôi, bới tung đám cỏ dưới chân làm bụi bốc lên mịt mù, chẳng mấy chốc đã tớitrước mặt đám người Thu Trường Phong . Đám Cổ Nhất Đao thấy vậy liền vội vàng tránh ra, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị dẫm nát dưới vó ngựa.



Cả Mạnh Hiền và Diêu Tam Tư cũng phải giục ngựa tránh sát vào ven đường nhường đường cho đám kỵ binh kia đi.



Thu Trường Phong nhíu mày, rồi giục ngựa nép vào ven đường . Nhưng không ngờ khi mấy chục kỵ mã kia chạy tới trước người Thu Trường Phong lại đột nhiên dừng lại, để ngựa gõ móng tại chỗ.



Tiếng vó ngựa rền vang như tiếng sấm đột nhiên biến mất lại càng làm cho nội tâm mọi người cảm thấy kích động và kinh hoàng không thôi.Mấy chục kỹ mã đồng thời dừng lại chỉnh tề và lưu loát như một, mọi người thấy vậy trong lòng nảy ra suy đoán, không biết người tới là người phương nào, sao lại có một đội nhân mã khí thế hùng tráng như vậy?