Đế Yến
Chương 282 : Gặp quỷ (phần 2)
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: nhatchimai
Hán vương lắc đầu bảo: "Không biết." Thấy Thu Trường Phong thất vọng, Hán vương vừa cười vừa nói: "Nhưng bổn vương đã nắm chắc tám phần, hơn phân nửa là bọn chúng ở một hòn đảo hoang vô danh phía đông bắc cách hòn Đại sơn tầm vài trăm dặm..."
Thu Trường Phong lẩm bẩm trong miệng: "Nắm chắc tám phần?"
Hán vương thấy Thu Trường Phong hoang mang bèn giải thích: "Kỳ thật mấy ngày qua của bổn vương, ngoài sáng là lệnh cho Kỷ Chỉ Huy sứ dò xét, khống chế đội thuyền qua lại vùng biển, lại phái không ít không ít nhân thủ âm thầm trưng dụng thuyền đánh cá ra biển để tìm căn cơ của Chu Duẫn Văn trên biển. Các đội thuyền khác đều đã quay về chỉ có đội thuyền đến chỗ hoang đảo kia thì chưa về lấy một chiếc."
Thu Trường Phong âm thầm kinh hãi bèn hỏi: "Bởi vậy, Điện hạ cho rằng nơi ấy nhất định là sào huyệt của Chu Duẫn Văn sao?"
Hán vương trầm giọng đáp: "Không sai. Chu Duẫn Văn đường đường chính chính làm một trận với bổn vương cũng tốt, đánh lén cũng chẳng sao, sào huyệt của nó nhất định trống không. Bổn vương định chia binh ba đường, một đường tới nghênh địch ở Sơn Dương, một đường ôm cây đợi thỏ, đường còn lại dùng thuyền nhẹ chạy nhanh, thừa dịp chúng dốc hết binh lực tập kích căn cơ chúng, tranh thủ một mẻ hốt gọn vây cánh."
Thu Trường Phong ngập ngừng một lúc rồi nói: "Chuyện ngư thuyền biến mất dù có thể chứng minh nơi ấy có vấn đề nhưng Chu Duẫn Văn hay Tông chủ Phủng Hỏa hội hoặc giả là diệp hoan đều không phải là hạng người bình thường, việc này không chừng đã khiến bọn chúng cảnh giác!"
Ánh mắt Hán vương sâm lãnh: "Ngươi cho rằng chính thủ hạ bổn vương tiết lộ mục đích bổn vương sao?"
Thu Trường Phong trầm mặc lại hẳn, tựa hồ đang suy nghĩ gì. Kỷ Cương đứng bên cạnh dò hỏi: "Hán vương định phái ai dẫn binh tới tiêu diệt sào huyệt địch thủ?"
Hán vương xoay chuyển ánh mắt bèn hỏi ngược lại: "Kỷ Chỉ Huy sứ, không biết ngươi định chọn ai?"
Mạnh hiền run lên, gã hắn đương nhiên biết rõ đó là một cơ hội. Nếu có thể dẫn binh tiêu diệt hang ổ Chu Duẫn Văn, chính là một công lao lớn, nếu gã có thể lĩnh quân thì về sau có thể cao hơn Thu Trường Phong một bậc. Nhưng nghĩ lại, biển khơi mịt mờ, cát hung không rõ, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Chu Duẫn Văn cả đời oán hận, hơn nữa Phủng Hỏa hội thần bí, nhẫn giả quỷ dị, tới hoang đảo e rằng công lao chẳng có, ngược lại mệnh không biết trôi dạt ra sao.
Diệp Vũ Hà thấy thuyền chạy về hướng đông, trong lòng nghĩ ngợi, đột nhiên nói với Thu Trường Phong: "Ta hiểu ý của ngươi rồi." Thu Trường Phong nhìn phía chân trời mà không đáp lại. Diệp Vũ Hà hơi phấn chấn bảo rằng: "Hoang đảo vô danh nếu là sào huyệt bọn phản nghịch thì nhất định có đề phòng. Nhất là phía đông của Đông Hoắc đương nhiên sẽ nằm trong phạm vi quan sát của chúng. Nếu chúng ta đi thẳng về phía đông bắc thì có lẽ chưa tới đảo đã bị bọn chúng phát hiện hành tung. Ngươi tính vòng ngược lại về hòn đảo hướng tây bắc thì những kẻ phản nghịch đương nhiên sẽ không lưu ý. Hy vọng thành công của chúng ta cũng lớn hơn nhiều."
Cô nói tới cuối thì kéo dài âm điệu, vốn muốn nói để Sương Hàng nghe thấy bởi vì cô không muốn người khác hiểu lầm Thu Trường Phong. Sương Hàng nghe thế thì trong mắt quả nhiên biến đổi khác thường. Y liếc mắt nhìn Thu Trường Phong, mặc dù sắc mặt vẫn còn âm lãnh nhưng đã hòa hoãn hơn trước.
Thu Trường Phong vẫn nhìn về phương xa, lẩm bẩm trong miệng: "Chuyến đi liên quan tới sinh tử, chúng ta phải cẩn thận làm việc. Biển khơi mịt mờ, nếu chỉ sai một phân e rằng sẽ rơi vào chỗ chỗ vạn kiếp bất phục."
Ánh mắt Diệp Vũ Hà thanh tịnh, trong veo như sóng trên biển: "Ngươi đã biết rõ việc này là sinh tử thì sao còn đưa ta theo? Ta vẫn nghĩ là ngươi sẽ mượn cớ không cho ta lên thuyền."
Thu Trường Phong chầm chậm quay đầu, hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp như mơ của Diệp Vũ Hà, đột nhiên cười bảo: "Ta giống như kẻ nằm chờ chết, có một cái đệm lưng cũng tốt."
Diệp Vũ Hà khẽ run lên, cô không bực mình như trước đây nữa mà chỉ thì thầm khẽ nói: "Ngươi không phải nói thế, ta đã hiểu con người của ngươi rồi. Trông thì tưởng như cay nghiệt nhưng đến giờ cũng chỉ nghĩ cho người khác mà thôi. Ngươi biết không, dù ngươi không đưa ta theo thì ta cũng sẽ dốc sức liều mạng ra khơi với ngươi. Đã cùng đi với nhau như vậy thì nên chiếu cố cho ta vài phần."
Thu Trường Phong nháy mắt mấy cái, vẫn nhìn mặt biển xa xa, gượng cười bảo: "Ngươi cứ luôn xem ta là người tốt, ngươi đâu biết ta lại chẳng muốn ngươi dốc sức liều mạng giúp..." không nói hết câu bỗng rùng mình một cái.
Hóa ra Diệp Vũ Hà giơ bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay của hắn. Cô bảo: "Vì sao tới tận giờ ngươi vẫn không muốn người khác nhìn thấu tâm tư? Kỳ thực gần gũi nhau trăm năm cũng thế, trăm ngày cũng được. Với ta không phải là quan trọng..."
Bàn tay Thu Trường Phong run nhè nhẹ, hắn hỏi ngược lại: "Thế cái gì mới quan trọng?"
Diệp Vũ Hà dịu dàng nhìn Thu Trường Phong, nhẹ nhàng đáp: "Quan trọng là ta hiểu rõ lòng ngươi. Ta hy vọng ngươi cũng hiểu rõ!" Cô không muốn nói tới đồng sanh cộng tử gì đó. Cô biết là nếu Thu Trường Phong chết thì khẳng định cô khó mà sống nổi. Cô chỉ hy vọng Thu Trường Phong hiểu, trong lòng cô chỉ cần tình yêu... dù một ngày thôi cũng được.