Đế Yến
Chương 291 : Thân phận (phần đầu)
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Dịch giả: gaygioxuong
Toàn thân Diệp Vũ Hà bắt đầu run rẩy. Tuy là bộ khoái, nhưng dẫu sao nàng cũng là phụ nữ. Giữa một hoang đảo, đột nhiên thấy cảnh tượng như thế này, không chỉ riêng phụ nữ, chỉ sợ đàn ông cũng phải sợ đến mức thất thanh hét lên.
Nhưng Thu Trường Phong lại chẳng phát ra tiếng hét nào, hắn quả thực không phải là người. Thần kinh của hắn chẳng khác gì làm bằng thép, còn cứng rắn hơn cả sắt thường. Đột nhiên nhìn thấy ma quỷ từ dưới đất chui lên, ngoại trừ sắc mặt càng thêm tái nhợt, không ngờ hắn vẫn còn có thể bình tĩnh hỏi: "Ngươi đang chờ chúng ta? Chờ chúng ta để làm gì?"
Con quỷ có khuôn mặt năm màu vẫy tay với Thu Trường Phong, trầm bổng nói: "Thu Trường Phong, ta chính là Vô Thường bên cạnh Diêm vương. Biết ngươi trúng Thanh Dạ Tâm, mặc dù đã dùng phương pháp Đao đoạn tứ mạch để kéo dài tính mạng, nhưng khó mà thay đổi số mệnh. Hôm nay, dương thọ của ngươi đã tận, Diêm vương gia đặc biệt sai ta câu hồn ngươi về Địa phủ."
Đảo hoang chìm trong âm u, giọng nói của con quỷ lúc trầm lúc bổng, sặc mùi u ám. Thân hình của nó chập chờn lay động, khi nhìn từ xa, người ta bị cảm giác nơi đây không còn là chốn nhân gian nữa.
Tảng đá kia đột nhiên tự chuyển động, chẳng lẽ có nghĩa . . . nơi đó chính là cửa xuống âm phủ?
Mặc dù Diệp Vũ Hà vẫn sợ hãi, nhưng nghe thấy vậy, trong lòng lại đau như xé. Nàng đột ngột bước lên phía trước một bước, khàn giọng nói: "Người đáng chết là ta, nếu phải lấy mạng, ngươi cứ tới tìm ta là tốt nhất." Trong lòng quặn đau, nàng đã hơn một lần tự hỏi, nếu lúc trước không phải vì cứu nàng, Thu Trường Phong cũng sẽ không trúng độc Thanh Dạ Tâm. Nàng thật sự nợ Thu Trường Phong rất nhiều. Nếu như được lựa chọn, nàng chấp nhận trúng độc thay cho hắn.
Ở một nơi âm u đầy rùng rợn, nàng đột nhiên trở nên mềm yếu và mỏi mệt khôn tả. Rất nhiều người, thường phải đến khi lâm vào những thời khắc như thế này, mới có thể lộ ra chân tình.
Con quỷ không có động tác gì, mà chỉ nói: "Diêm vương đã định canh ba chết, không ai có thể sống đến bình minh! Thu Trường Phong cũng không ngoại lệ. Diệp Vũ Hà, ngươi. . . không thay đổi được vận mệnh đâu."
Diệp Vũ Hà chết lặng ở trong lòng, đang định tiếp cầu xin thì chợt nghe thấy Thu Trường Phong lạnh lùng nói: "Nàng ấy không thể sửa đổi số mệnh. . . Vậy còn ngươi. . . có thể hay không?"
Dường như không hề nghĩ tới Thu Trường Phong sẽ hỏi như thế, con quỷ khẽ ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không tìm đâu ra câu trả lời. Vận mệnh khó đoán, ý trời khó cãi, cho dù có là Vô Thường, hiển nhiên cũng không có năng lực sửa đổi số mệnh.
Mắt sáng như đuốc, Thu Trường Phong nhìn chằm chằm vào con quỷ nói: "Nhưng ta lại biết rõ, ngươi thật sự có năng lực sửa đổi số mệnh."
Con quỷ cười khằng khặc, vẫn không hề đáp lại, nhưng trong tiếng cười mơ hồ mang theo niềm bất an. Diệp Vũ Hà nghe thấy vậy, tâm trí chợt chấn động, không hiểu tại sao Thu Trường Phong lại dám khẳng định như vậy.
Đôi mắt dán chặt không dời vào người con quỷ, Thu Trường Phong đột nhiên nói tiếp: "Hình như ta đã gặp ngươi ở nơi nào đấy?"
Hắn hoàn toàn không hay vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết Diệp Vũ Hà và Diệp Hoan đã chạy đi nơi nào.
Thạch thất này khá lớn, một phía là đường cụt, hai trong ba phía còn lại là vách đá cứng rắn, phía cuối cùng chính là nơi đặt tấm gương đồng. Sau khi đến chỗ này, Diệp Vũ Hà và Diệp Hoan giống như đột nhiên tan biến vào không khí, không còn thấy đâu nữa.
Nếu là người khác rơi vào tình trạng này, chỉ sợ sẽ không còn lòng dạ nào mà suy xét, thần hồn nát thần tính, nhưng Thu Trường Phong thì vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ đánh bùi nhùi lên, đứng trước tấm gương đồng một lúc lâu rồi đột ngột quay người lại đi thẳng tới vách tường đối diện với tấm gương.
Có thể đâm thủng gương đồng, kiếm đích xác là bảo kiếm. Kiếm của Diệp Vũ Hà đúng là bảo kiếm, rõ ràng đây là tác phẩm của nàng. Diệp Vũ Hà sẽ không vô cớ đâm một nhát kiếm vô bổ. Điều này chứng tỏ nàng đã nhìn thấy cái gì đó phản chiếu trong gương.
Nếu là hình ảnh phản chiếu qua tấm gương, bản thân vật đó nhất định ở phía đối diện.
Khi nghĩ tới đây, trong bóng tối, hắn từ từ nhắm nghiền hai mắt, vươn tay chạm vào vách đá lần mò. Năm ngón tay lướt nhẹ như đánh đàn, đột nhiên hắn cảm nhận được chỗ khác lạ, hơi mạnh tay ấn vào. Vạch đá cứng rắn bỗng im hơi lặng tiếng tách ra hai bên, tạo thành một cửa động đen ngòm.
Phía trước vẫn là bóng tối khôn cùng, cái động này sâu khôn lường, giống như là cửa ngõ Quỷ Môn Quan dẫn tới Âm phủ.
Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh như thường, từ từ cất bước tiến về phía trước. Trong lúc hắn bước đi trong bóng tối không biết đâu là giới hạn, trong lòng không kìm được cảm xúc kinh ngạc trước sự rộng lớn của cái mê cung dưới mặt đất này.
Từ lúc nghe thấy Diệp Vũ Hà bảo rằng mình nhìn thấy quỷ bay hơi lên từ đá, hắn đã có thể khẳng định nơi này có cơ quan. Nhưng dù có thế nào hắn cũng không thể tưởng được, dưới lòng đất của đảo hoang không người này lại có một khu kiến trúc ngầm với quy mô hùng vĩ tới như vậy.
Rốt cục là ai có khả năng lớn tới thế này, có thể tạo ra một cung điện dưới mặt đất hoành tráng đến thế? Chẳng lẽ là. . .
Vừa nghĩ tới đây, Thu Trường Phong lại một lần nữa phải dừng bước.
Bởi ngay lúc đó, phía trước mặt sáng bừng lên, đồng thời vang lên một tiếng rít xé gió. Một điểm sáng lạnh lẽo lẫn vào giữa vầng sáng, bắn thẳng vào mặt Thu Trường Phong.
Điểm sáng đó xuất hiện rất đột ngột, hiển nhiên là muốn dồn Thu Trường Phong vào chỗ chết, bởi khẳng định lúc ánh sáng bừng lên thì cũng là lúc hắn phải nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng không ngờ tới, dù đôi mắt Thu Trường Phong đã nhắm chặt, nhưng thân hình hắn lại tức khắc di chuyển.
Điểm sáng đó sượt qua sát vạt áo Thu Trường Phong rồi bắn ra xa tắp trong bóng tối khôn cùng, rất lâu sau mới đột ngột có tiếng vang dội ngược lại. Điểm sáng đó bay nhanh hơn tên nỏ vài phần.