Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Việc phỏng

vấn Lăng Cát Văn đã ra tay đương nhiên sẽ không thể không có thu hoạch,

nhưng đáng tiếc Lạc Trăn lại vì chuyện dở chừng ngày hôm đó mà quên mất, hôm sau chạy về công ty không ngoài ý muốn bị cô chị nào đó nhắc mãi cả buổi sáng.



Hai ngày tới là cuối tuần, Lạc Trăn cân nhắc xem cô đích thực có nên thoát khỏi cái

cuộc sống đau buồn này mà ra ngoài tiêu dao thoải mái một phen, dù mỗi

ngày cô luôn trong trạng thái thong dong tự tại.



Kế hoạch đã

định bay đến nhà dì bé ở Hải Nam một chuyến vào cuối tuần, du ngoạn nhân tiện thăm người thân luôn, chỉ là, kế hoạch thường không xoay kịp với

biến động, chiều thứ sáu vừa mở cửa, Thẩm Hạ Thụy giống như một cái đầu

tàu nhỏ xông vào căn trọ của cô, sau đó, cứ ỳ ra thế không đi! Theo cách nói của Thẩm Hạ Thụy là ba mẹ xuất ngoại ân ái, để cô ấy ở nhà một mình không yên tâm cho nên vì bảo đảm an toàn bèn bắt con bé sang nhà trúc

mã ở vài ngày. Lạc Trăn nghĩ hoài không hiểu, nếu có thằng cha hư hỏng

đui mù nào vào Thẩm gia, khả năng chắc chắn sẽ bị đánh chết còn nhiều

hơn.



Nhưng, vứt

Thẩm Hạ Thụy sang một bên không thèm nói, sau đó lại có một người đến

còn khiến Lạc Trăn càng khó hiểu hơn, Đường Thận Linh!



Đường Thận

Linh tới để đàm phán với Lạc Trăn, so với hai năm trước, dịu dàng hơn,

nhưng điều vẫn không đổi chính là vừa bắt đầu đã rất trịnh trọng như thể chứng tỏ người nào đó là của cô ta, bộ dáng tuy nhã nhặn, nhưng hành vi lại có phần —- quá khích. Chẳng qua rất không khéo, khi đó vẫn còn một

người quá khích hơn cô ta —- Thẩm Hạ Thụy!



Vì thế cuối cùng rất tự nhiên diễn biến thành cục diện như hiện tại.



Bệnh viện thành phố.



“Sao thế

nhỉ, chỉ cắt vào tĩnh mạch, nếu cả động mạch cùng quây quần chẳng phải

càng thú vị sao, nghĩ xem hai dòng máu đồng thời tuôn trào mà lại giống

một dòng suối phun nho nhỏ nhìn đẹp hơn nhiều, tao nhất định sẽ đứng bên cạnh thu tiền.”



Thẩm Hạ Thụy đây cực kỳ coi thường mấy cái người vì chuyện tình cảm nam nữ mà muốn


“Tao để ý

vũng máu trong phòng khách nhà tao ai đến giúp lau sạch đây.” Nói thật

Lạc Trăn cũng có chút bực bội, cả một kỳ nghỉ êm ấm lại bị chuyện này

phá hỏng.



Thẩm Hạ Thụy giả vờ mờ ám hắng giọng, “Hỏi một câu, trả lời thành thật, mày với Mạc Hoành còn tình cảm không?”



“Tao trước giờ luôn tự trọng.”



Thẩm Hạ Thụy cười nham hiểm khà khà hai tiếng, liếc đông liếc tây, “Mày nói xem, tí

nữa mấy người Mạc Hoành đến liệu có tưởng là tụi mình hại cô ta thật

không?”



“Ai mà biết được.”



Một lúc sau cửa bị đẩy ra, Lâm Tiếu Tuyển bước vào.



“Đàn chị!” Chàng trai gọi một tiếng vô cùng ngọt xớt.



“Sao lại là cậu?” Người nên đến đâu rồi?” Thẩm Hạ Thụy đi đến cửa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải.



“Em là người không nên tới sao?” Giả bộ ngoan ngoãn sờ sờ cổ.



Thẩm Hạ Thụy giễu cợt, “Cậu nên đến á? Cậu nói cậu là ba hay mẹ của con bé này hả.”



Lâm Tiếu Tuyển đỏ bừng trong tích tắc, “Em là bạn của Tiểu Đường.”



“Chậc, đều là Tiểu Đường [1], ngấy chết đi được.”



Lạc Trăn

cười hỏi, “Mạc Hoành đâu?” “Sư huynh vẫn chưa đến sao?” Lâm Tiếu Tuyển

hơi ngây ngẩn, “Lạ thật, anh ấy còn rời công ty trước em một bước mà.”