Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 33 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Lạc Trăn

xuống phố đi dạo hơn một tiếng, có chút mơ màng, cô muốn tìm một người

để trò chuyện, lại phát hiện cạnh mình toàn là hổ bằng cẩu hữu [1], lầu

son rượu thịt thì còn được, nhưng nếu muốn ngồi xuống đàm văn nghệ thì

chẳng có cảm giác gì.



Di động vang lên, Lạc Trăn liếc mắt, kết nối điện thoại.



“Em đang ở đâu?” Hạ Thiên Liên luôn có một giọng nói như cười như không.



“Đang đi dạo thôi.”



“Anh qua đón em.”



“Đừng, cần làm gì thì làm đi, nếu không có chuyện gì em cúp máy đây.”



“Lạc Trăn, em không quên hôm này là ngày thứ ba đấy chứ.”



Lạc Trăn ngẩn ra, cười hì hì hai tiếng.



“Bây giờ nhớ ra cũng đã muộn, nào, quay người lại, ôm một cái.”



“Anh nói gì cơ?” Lạc Trăn cười ha hả, không nghe rõ.



Đột nhiên phía sau có người ôm lấy vai cô, Lạc Trăn không khỏi giật mình.



“Sợ chưa?” Hạ Thiên Liên xoay người đến trước mặt, vươn tay sờ sờ mặt cô.



“Này, đừng có động tay động chân.” Lạc Trăn hoàn hồn chụp lấy bàn tay kia, “Anh nhảy ra từ đâu thế hả?”



Hạ Thiên

Liên chỉ về một nhà hàng không xa, “Vừa ngồi thôi, đã thấy một bóng quỷ

thất hồn lạc phách lượn qua lại trên đường hai lần.”



“Không dọa anh đấy chứ?”



“Quan trọng là nhóc quỷ ấy trông cũng khá được, nhìn xem, anh bị dụ ra đây rồi này.”



“Chẳng có đạo đức.”



Hạ Thiên Liên nhìn Lạc Trăn ngâm cứu một lúc, “Sao lại có bộ dạng thất tình thật thế này.”



“Đều là để cho anh nhìn thôi.”



“Trong mắt anh em chưa từng vô hình.”



Lạc Trăn giễu cợt, “Anh coi mình là Tôn Ngộ Không hỏa nhãn kim tinh chắc.”



Hạ Thiên Liên nhíu mày, “Anh thà làm Đường Tăng.”


Hạ Thiên Liên trầm ngâm, “Vậy thì rất lạ.”



Lạc Trăn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, vì bên trong một nửa tài liệu ảnh là

cô, dè dặt lên tiếng, “Chẳng lẽ anh muốn nói với em…”



“Họ muốn em thử chụp một đoạn quảng cáo sản phẩm.”



“…”



“Anh không

hề biết hóa ra em học đại học bên Mỹ còn từng chụp không ít quảng cáo

công ích và bảng tuyên truyền lưu học sinh, nghiệp dư lại rất chuyên

nghiệp.”



Lạc Trăn

nhíu mày, “Đúng vậy, em từng học tự chọn nghệ thuật biểu diễn khoảng một năm, nhưng —- cái này không thể chứng minh được điều gì?”



Hạ Thiên

Liên bỗng nhiên bật cười, còn cười vô cùng xán lạn, “Chí ít thì không

phải tên bắn không đích, hơn nữa, anh giúp em ‘đồng ý’ cũng là hữu tình

có thể lượng thứ.”



“Shit!” Lạc Trăn cuối cùng cũng thỏa mãn chờ mong vui sướng của mọi người từ lâu, xem cô chết thế nào.



“Em không biết R-LILE thuộc quyền của Mị Thượng sao?” Hạ Thiên Liên đường hoàng chững chạc.



“Giờ thì em biết rồi.” Lạc Trăn chán chường cực độ.



“Ngày mai em đến Mị Thượng báo danh, có người đã chủ động yêu cầu tiếp đón em, mấy

tấm quảng cáo thôi, đối với em hẳn không quá khó khăn chứ.”



“Nói còn dễ nghe hơn hát.”



Hạ Thiên Liên vuốt cằm, “Trên thực tế anh ca hát cũng tương đối thành thục.”



“…”



“Đúng rồi,

Lạc Trăn, nếu em muốn nghe người ta hát, không cần chạy ra ngoài đâu, có thể trực tiếp tìm đến anh, tiếng ca tiêu sái xuất chúng phục vụ hoàn

hảo chu đáo, với lại, miễn phí.”



“…”



“Còn nữa,”

Hạ Thiên Liên lên tiếng lần nữa, hướng về người nào đó đang run rẩy

không ngừng nắm lấy tay nắm cửa, cười nói, “Quay về thì bù cho anh ba

đơn nghỉ phép.”



“Ui!” Phát ra một tiếng than khóc cao ngút, cái mục tiêu mọi người hướng đến ngã xuống rầm rầm.