Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 37 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạc Trăn cơ bản đã khôi phục nguyên trạng, cái này phải cảm

ơn thể chất dã thú của cô, phục hồi thần tốc, tuy vẫn còn hơi đau đầu,

thêm vào đó lại không thể nhớ nổi những chuyện tối qua, ví như, ai đưa

cô về, mà dựa theo mạch suy nghĩ thông thường chỉ có thể là Thẩm Hạ Thụy hoặc Liên Ân.



Rửa mặt xong bước ra từ phòng vệ sinh, Thẩm Hạ Thụy gọi điện tới, cười một cách quái dị rồi cúp điện thoại, chẳng có một từ tiếng trung nào, Lạc Trăn chẳng

hiểu gì hết, nhìn điện thoại chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng chợt cảm

thấy giữa mình với Thẩm Hạ Thụy chẳng đơn giản chỉ là cách một con kênh

đào như thế.



Quần áo

chỉnh tề lái xe ra ngoài, đến thẳng Mị Thượng, quảng cáo sản phẩm bên đó vẫn phải chụp mấy ngày nữa, thành thật mà nói cô vẫn chưa thể tiếp nhận quảng cáo thương mại, nhưng dù thích hay không vẫn phải làm đến cùng,

ai bảo cô biết người ta không rõ, kết giao với một ông sếp có cái tâm

trả đũa tương đối nặng, nghĩ đến ông sếp này, Lạc Trăn lờ mờ cảm giác

mình như thể đã quên mất chuyện gì đó, nhưng ngẫm lại cẩn thận vẫn thấy

chẳng có chuyện gì cả.



Tất cả mọi người trong S&G đều nhìn ra, hôm nay tâm tình của tổng giám đốc Mạc cực kỳ không tốt!



“Sếp vừa

bước vào văn phòng đã thẳng tay đóng sầm cửa lại.” Chị Lệ – thư ký trực

thuộc dưới quyền Mạc Hoành tiết lộ, với một người lịch thiệp như thế,

hành động này quả là bằng chứng hùng hồn nhất.



“Tôi đi vào chuyển văn kiện đã thấy sếp đứng trước cửa sổ trầm tư, sắc mặt vô cùng u ám.” Bổ sung thêm.



“Nhưng em
tôi đương nhiên cũng phải tham gia một chút.”



“Tôi không biết mình có đề tài gì hay ho để các người mang ra bàn luận.” Mạc Hoành đứng dậy đến bên cửa sổ.



Trần Huy

nhíu mày, nom Mạc Hoành dễ dàng lộ ra nỗi ưu tư như vậy, đúng là hiếm

thấy, “Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy tâm trạng anh không ổn đến thế.”



Tâm trạng không ổn? Có lẽ. Mạc Hoành lấy một bao thuốc từ trong túi quần, rút ra một cây, nhưng không châm lửa.



“Họ đang đánh cược, phải chăng tổng giám đốc bị cô gái nào đó quấn lấy nên tâm tình mới kém như vậy.”



“Nhàm chán.”



“Đúng là rất nhàm chán.” Tiền đánh cược thì nhàm chán, nhưng nội dung lại không,

Trần Huy mỉm cười, cầm lấy quyển lịch trên bàn lật vài trang, làm như vô tình lên tiếng, “Đúng rồi, gần đây anh có liên hệ với Lạc tiểu thư đó

không?”



Mạc Hoành xoay người nhìn Trần Huy, “Cậu muốn nói gì?”



“Trên thực tế, tôi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.”



“Vậy thì cậu có thể ra ngoài được rồi, vì tôi sẽ không thỏa mãn tính hiếu kỳ của

cậu.” Quăng điếu thuốc trong tay xuống, Mạc Hoành đến ngồi trước bàn làm việc, lật xem văn kiện.



“Thôi được.” Trần Huy đặt quyển lịch xuống, xòe hai tay, “Tôi nghĩ dù anh có tức

giận, tuyệt đối cũng đừng để mình mất kiểm soát.” Trần Huy xoa xoa cằm

đứng dậy đi ra, lúc chạm đến cửa bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu

chỉ văn kiện trên bàn làm việc hắn vừa đưa tới, “Đúng rồi, hôm nay anh

có hai tài liệu phê duyệt sai sót.” Ngữ khí kéo lên cao vút, nói xong

không quên chu đáo đóng cửa giúp cấp trên.



Mạc Hoành nghiêng đầu liếc tài liệu trên mặt bàn, ném bút xuống, cuối cùng vẫn rút ra một điếu thuốc, châm lửa.