Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 57 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Lạc Trăn ca

thán, tìm người yêu, nhất định phải tìm cao thủ tình trường. Người đàn

ông của cô, nhiệt tình có thừa, kinh nghiệm chẳng đủ, hại cô bây giờ

ngay cả cái eo cũng không vươn dậy được.



Liên Ân nom

Lạc Trăn đang cuộn trên ghế sô pha mà không nhịn nổi bèn phì cười,

“Không phải nói quay về trường rồi à, sao mới có nửa tháng đã trở lại

hả, chắc không phải là bị thôi học đấy chứ?”



Lạc Trăn xua xua tay, “Em nào có được cái tiến bộ ấy của chị.” Sau đó khẽ mỉm cười, “Trở về làm tình.”



Đám người ở

đó vừa nghe xong đều bật cười ha hả, một cậu ấm nâng ly cocktail được

phục vụ pha chế đưa tới trước mặt Lạc Trăn, nói giọng mờ ám, “Chị Lạc

Trăn, nếu là làm tình, kỹ thuật của em không tệ đâu.”



“Được, lần sau có cơ hội, tôi sẽ tìm cậu thử xem.”



Liên Ân quay lại chuyện chính, “Tìm tao có việc gì?”



“Không có

gì, chỉ đến ngồi chút thôi.” Lạc Trăn ngó nghiêng xung quanh, năm giờ

chiều, khách khứa trong quán bar không nhiều, chỉ có mấy người khách

quen, “Thang Kiến Vũ không ở đây sao?”



Liên Ân nhíu mày, “Mày tìm anh ấy làm gì?”



“Không, hỏi

vẩn vơ thôi.” Lạc Trăn nâng ly cocktail uống một hơi cạn sạch, đứng dậy

duỗi cái eo uể oải, “Chị Liên, cho em mượn một căn phòng trên tầng ba,

em ngủ thêm chút.”



Đến tối,

phục vụ của quán bar lên gõ cửa gọi Lạc Trăn xuống ăn cơm, Lạc Trăn ngủ

được một giấc nên tinh thần hồi phục không ít, liếc nhìn thời gian đã

chín rưỡi, áo quần chỉnh tề xong khẽ ngân nga bước xuống lầu.



Trong quán

bar xập xình những giai điệu đầy sống động, trên sàn nhảy có người đang

khiêu vũ, Lạc Trăn băng qua sảnh chính, hành lang, đi vào một gian phòng sâu nhất. Vừa bước vào đã thấy một đống người vừa lạ vừa quen.



Anna thoáng nhìn người vừa tới vội bật dậy chạy đến ôm lấy cổ Lạc Trăn, “Chị Lạc Trăn, nhớ chị chết mất!”



Lạc Trăn kéo cái tay vượn ôm đến nỗi suýt nữa làm cô tắc thở xuống, “Đúng là muốn tôi chết đây mà.”



Lạc Trăn

lướt qua mấy người, ngồi xuống bên cạnh Liên Ân, giơ tay vẫy phục vụ,

“Phiền cậu đến phòng bếp mang ít đồ ăn lên giúp tôi, cảm ơn.”



Liên Ân chuyển cho cô một vại bia, “Giải khát nào.”




Gã đàn ông vẫn không buông tha, “Nếu như là điệu nhảy hữu nghị thì sao?”



Thẩm Hạ Thụy không kìm được phá lên cười, “Chàng trai trẻ, đừng ngoan cố chống cự

nữa, mắt nhìn của chị Lạc Trăn đây rất cao, dù là tìm đối tác khiêu vũ,

thì chiều cao cũng phải hơn cô ấy mười phân.” Thẩm Hạ Thụy đánh giá

người trước mắt trên dưới một lượt, “Theo tôi thấy, chắc cậu chưa cao

đến 1m8 đâu nhỉ.”



Nhìn gã trai trẻ tức giận xoay người bỏ đi, Lạc Trăn lên tiếng, “Đùa quá đà rồi đấy, người ta dẫu sao cũng là anh em của Thang Kiến Vũ.”



“Ha.” Thẩm

Hạ Thụy bật cười, cười xong bèn gọi với theo bóng lưng kia một lần nữa,

“Nhớ về nhà uống thêm nhiều nhiều canxi nhá, có lẽ vẫn còn hy vọng đấy.”



Lạc Trăn lắc đầu, cởi áo khoác rồi đứng dậy đi ra phòng vệ sinh, lúc gần đến cửa,

nghiêng người lướt qua bên cạnh Mạc Hoành, vô thức dừng lại, nén âm

lượng chỉ có hai người mới nghe được, khẽ lên tiếng, “Đừng uống rượu.”

Đặt cốc nước ấm mình vừa tiện tay cầm theo xuống bàn trà trước mặt Mạc

Hoành.



Khi Lạc Trăn bước ra từ phòng vệ sinh trở lại gian phòng, đã thấy Mạc Hoành đang

đứng trên hành lang, cười cười đến gần rồi đứng lại trước mắt anh, “Đợi

em à?” Biết rõ mà vẫn cứ hỏi.



Mạc Hoành

vươn tay ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp vỗ về phả lên vành tai cô, trong

khoảnh khắc tĩnh lặng ấy chợt thì thầm khe khẽ, “Muốn về không?”



Lạc Trăn mỉm cười, “Em còn có việc, anh chán thì cứ về trước nhé.” Hai tay vòng

quanh eo anh. “Đúng rồi, sao anh biết mà đến đây?” Lời Liên Ân nói cô

căn bản vẫn chọn giữ nguyên thái độ.



“Cô ấy nói em ở đây, nên anh đến.” Mạc Hoành chợt cười nhàn nhạt, “Tính muốn tác hợp cho chúng mình.”



“Chậc, bạn bè chết không bằng mình chết.” [1]



Mạc Hoành vừa nghe cô nói thành ngữ tục ngữ đã cảm thấy rối rắm.



Lạc Trăn áng chừng kiễng mũi chân hôn anh, đương lúc quấn quýt không ngừng, cô tách

ra, cười híp mắt, “Đừng bảo em dùng sai thành ngữ nữa.”



“Là tục

ngữ.” Mạc Hoành nhểnh khóe miệng dường như vẫn chưa thỏa mãn, thuận tay

mân mê tóc cô, Lạc Trăn giơ tay đè lấy những ngọn tóc mái hơi vểnh lên,

tại ngủ mê man, lúc tỉnh dậy tóc tai cũng khó tránh khỏi bị rối bù.



“Khiêu vũ… cùng anh nhé?”



Lạc Trăn ngẩn ngơ, khẽ cười thành tiếng, “Vâng.”