Đêm Nay Bao Giờ Sáng
Chương 59 :
Ngày đăng: 17:17 18/04/20
Lúc Lạc Trăn tới sân bay, tụi Thẩm Hạ Thụy, Liên Ân đã đợi ở đó. Nhìn thấy người đưa cô đến tất cả đều chết lặng, vẫn là Thẩm Hạ Thụy phản ứng được trước
tiên, “Mày được lắm!”
Lạc Trăn thở dài, kế đó mất gần mười phút để khai báo xong “sự thật giấu kín” của
mình, trong đó cũng không thiếu những lời nói dối có thiện ý, tới tận
lúc người nghe hả lòng hả dạ mới thôi, cuối cùng đến khi rốt cuộc có thể kéo hành lý rời đi thì lại bị gã nam chính nãy giờ vẫn bị gạt qua một
bên kéo tay lại.
“Đến nơi thì gọi điện cho anh.”
“Được rồi, em biết rồi.” Lạc Trăn thấy anh vẫn không buông tay, “Đại ca ôi, em phải lên máy bay đây.”
Mạc Hoành ho một tiếng, tuy hơi mất phong độ, nhưng vẫn áp sát thấp giọng cảnh cáo,
“Em tự thu xếp cho ổn thỏa, đừng có ra ngoài chơi lung tung, nếu không
trở về em lĩnh đủ đấy.” Nói xong không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón giữa trên bàn tay trái của cô.
“Này, anh làm gì thế?” Lạc Trăn buồn cười, “Như vậy sẽ ảnh hưởng đến giá trị con người em.”
Lúc này Mạc Hoành lại mỉm cười, “Tốt nhất là em nên sớm nhậnthức rõ việc này.”
Lạc Trăn im
lặng, vẫy tay với đám người phía sau. “Mình đi đây.” Cũng tiêu sái phóng khoáng. Hơn mười tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng tới trường học,
nhiệm vụ đầu tiên đương nhiên là gọi điện thoại, kéo theo việc lệch múi
giờ.
Đêm hôm sau một cuộc điện thoại gọi tới, người đang nỗ lực đuổi kịp môn học tiện tay nhận nghe.
“Đang làm gì vậy?”
“Chong đèn học đêm.”
“Sao hôm nay không liên lạc với anh?”
Dù có so đo
từng tý nhất cũng không bì được với người này, “Quên mất.” Quả thực là
đã quên, hơn nữa cô không gọi điện về, anh hiển nhiên sẽ gọi tới, còn
tiết kiệm phí điện thoại giúp cô.
“Xem ra vẫn đúng là anh đã kỳ vọng ở em quá cao.” Đầu bên kia cười nhạt.
“Đại ca ôi,
em bận đến nỗi sắp tối tăm hết cả đây này, nào giống anh, mỗi ngày đều
rảnh rang nhàm chán nghịch điện thoại như vậy.”
“Gọi điện cho anh là nhàm chán sao??” Người nào đó hơi khó chịu rồi.
“Trước đây anh không —- giống kẹo dẻo như vậy, mới có hơn hai năm sao lại dính người ta thế hả.”
“Em cũng biết là hơn hai năm!” Cạch một tiếng, cúp điện thoại.
Lạc Trăn
trừng mắt nhìn di động, cảm giác bệnh đau đầu của cô lại sắp phát tác.
Gã bạn trai này đúng là không phải kiểu khó chung sống bình thường, có
“Anh không tin tưởng em.”
Người đang
muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, vì câu nói này vẫn là không nhịn được mà phì cười, “Con người anh thật đúng là khiến người ta… hận dến cắn
răng.” Nói xong đã nhào lên cắn môi anh, cảm giác cơ thể của anh khẽ run rẩy, kế đó tay Mạc Hoành mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, Lạc Trăn mỉm cười hơi
ngẩng lên nhìn anh, lồng ngực Mạc Hoành phập phồng nhịp nhàng, mặt hơi
đỏ, anh vốn rất tuấn tú, lúc này lại vì sắc dục mà càng thêm nét gợi cảm lạ thường, một tay đẩy anh ngồi về trên sô pha, nửa quỳ bên mép ghế
hôn lên môi anh.
Ngọn lửa nho nhỏ thoáng chốc đã lan ra cả cánh đồng.
“Em không thể…” Trán Mạc Hoành lấm tấm mồ hôi, “Ngoan ngoãn được chút sao.”
Anh giữ lấy
eo cô, tiến vào trong, tuy không phải là lần đầu tiên nhưng Lạc Trăn vẫn cảm thấy đau đớn, lui ra một chút, đối phương trầm ngâm một tiếng rồi
phủ người xuống ôm lấy cô, không cho cô nhúc nhích, “… Em không thành
thật.”
Lạc Trăn
thầm thở dốc nghĩ bụng muốn thả lỏng mình một chút, nếu không thì sau đó hai người đều bị tổn thương, cơ thể quấn quýt sát sao nóng bỏng đến mức không chịu nổi, Mạc Hoành chầm chậm đẩy vào, Lạc Trăn điều chỉnh thân
dưới, ôm lấy cổ anh, hôn lên hàm dưới của anh, kết quả lại làm cho góc
độ của thân dưới vào sâu thêm mấy phần.
“Em…” Mạnh
mẽ đè nén dục vọng xuống nhưng suýt nữa lại bị cô khơi lên hết thảy, Mạc Hoành nghiến răng nghiến lợi hôn lên môi cô, tiếp cận gặm cắn một cách
thô bạo, mà thân dưới cũng bắt đầu chuyển động chầm chậm.
Lúc này hết
thảy mọi áp lực và khoảng cách đều không còn nữa, chỉ có sự gần gũi,
chia ngọt sẻ bùi thân thiết nhất không gì có thể chia cách.
Đợi đến khi
tất cả tĩnh lặng lại, Lạc Trăn nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn một hồi lâu,
mà đối phương dường như chưa được nghỉ ngơi trên máy bay, lại ôm cô chìm vào giấc nồng.
Lúc chuông
cửa vang lên, Lạc Trăn đang tắm trong phòng vệ sinh, người đứng bên cửa
sổ bèn đi qua mở cửa, khiến cho hai cô gái bên ngoài hoàn toàn sững sờ,
một gã đàn ông chỉ mặc quần dài, nửa thân trên để trần cực kỳ khôi ngô!
Khi Lạc Trăn bước ra đã thấy cảnh tượng này, “Oh my god!”
“Hey, Wendy!” Cô gái tóc ngắn ngoài cửa vẫy vẫy tay về phía cô.
“Sao các cậu lại đến đây?” Lập tức nhớ đến chuyện du lịch, “Sorry, có phải tớ đã
muộn rồi không?” Nói xong vội vã bước qua, lúc này Mạc Hoành đã đi vào
phòng vệ sinh để tắm rửa.
“Anh ta là ai thế? Vóc dáng đúng là số một.” Dễ dàng nhận thấy hai cô gái đối với người kia khá có hứng thú.
Lạc Trăn dắt bọn họ ra hành lang phía ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.