Đêm Vô Minh
Chương 1 :
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Thẩm Linh Tố vừa quẹo vào đầu ngõ thì lập tức
đứng lại.
Đèn đường trong ngõ đã sớm bị trẻ con đường phố đập
vỡ, nhưng đêm nay trăng rất sáng, khiến con đường nhỏ hẹp dài tỏ rõ tựa như ban
ngày. Dưới lầu nhà cô có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó, bên trong có bóng
người mơ hồ, một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen đứng bên cạnh xe, trên
tay là đầu mẩu thuốc le lói ánh đỏ.
Thẩm Linh Tố không nói gì, đứng lặng ở góc đường.
Vẫn là đối phương phát hiện ra cô trước. Người đàn ông
mặc đồ đen tắt điếu thuốc trên tay, bước nhanh tới.
“Là Thẩm Linh Tố tiểu thư đúng không?” Người đàn ông
hạ giọng hỏi.
Thẩm Linh Tố gật đầu.
Người đàn ông thở ra một hơi: “Ông chủ của tôi chờ đã
lâu.”
Một thanh niên tuổi còn trẻ đỡ một phụ nữ trung niên
bước xuống xe, hai người đều mặc y phục màu đen.
Linh Tố chỉ liếc nhìn một cái, rồi đi qua.
“Vương phu nhân.” Cô xưng hô gọi người phụ nữ trung
niên kia.
Vị phu nhân kia không kiềm chế được mà giật mình. Bà
chưa mở miệng, cô gái này đã biết thân thế của bà. Huống chi, bà không biết
pháp sư mà bạn bè giới thiệu lại là một cô gái xinh đẹp như thế. Bọn họ vẫn
nghĩ rằng kẻ gọi thần đuổi quỷ không phải là lão già ăn mặc quái dị, thì cũng
phải là người trưởng thành có cử chỉ kỳ quái. Huống chi ở vùng này đều là hộ
nghèo, dơ bẩn đơn sơ, là nơi người qua lại phức tạp. Nhưng cô gái đứng trước
mắt này có khí chất thanh cao, như hoa sen lấm trong bùn.
Thẩm Linh Tố hỏi thẳng vào vấn đề: “Lần này bà vì con
trai mà đến đúng không?”
Hai mắt Vương phu nhân tỏa sáng, vội vàng gật đầu:
“Thẩm tiểu thư, đứa con cả của tôi nửa năm trước bị tai nạn xe cộ qua đời, một
tháng qua mỗi ngày tôi đều mơ thấy nó. Ở trong mộng nó vẫn ôm mặt rơi lệ, giống
như có oan khuất không nói nên lời. Tôi khẩn cầu cô giúp tôi, cô xem xem rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt Thẩm Linh Tố liếc nhìn qua một chỗ rồi nói:
“Là đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?”
Hai người đều giật mình một cái.
Người thanh niên trẻ tuổi không nhịn được gật đầu:
“Đúng vậy! Anh trai của tôi chính là đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua
đời. Lúc đó trạng thái của anh ấy có chút không tốt, lại không dự đoán được xe
đột nhiên không thể khống chế, va vào một bên, châm lửa nổ mạnh.”
Nước mắt của Vương phu nhân rơi lã chã như vòng hạt
châu bị chặt đứt: “Chờ hỏa hoạn được dập tắt, nó cũng đã không còn hình dạng.”
Sắc mặt của Thẩm Linh Tố ở dưới ánh trăng hết sức tái
nhợt, cô cau mày, quyết đoán nói: “Vậy không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
“Làm sao có thể?” Vương phu nhân biến sắc: “Kết quả
kiểm tra nói là bởi vì thao tác sai lầm.”
“Không.” Thẩm Linh Tố lắc đầu: “Mắt của anh ta có vấn
đề.”
Người trẻ tuổi đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu to lên:
“Tôi nhớ rồi, trước khi anh trai tôi lên đường đua còn dùng thuốc nhỏ mắt!”
Cả người Vương phu nhân run rẩy, phải dựa vào con trai
mới có thể đứng thẳng.
Thẩm Linh Tố thương cảm nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra
thần sắc mệt mỏi: “Nếu thuốc nhỏ mắt kia còn giữ lại thì đưa đi kiểm nghiệm đi.
Lời của tôi chỉ có thế mà thôi.”
Vương phu nhân cúi đầu lau nước mắt. Người đàn ông
đứng một bên lập tức đưa lên một phong bì.
Thẩm Linh Tố nhận lấy, mở ra nhìn. Tập tiền khá dầy
tựa hồ làm cho cô rất vừa lòng, cô cười nhẹ, gật gật đầu, xoay người đi vào
trong khu tầng lầu tối đen. Tiếng bước chân rất nhanh đã biến mất, cô giống như
tiến vào không gian dị độ nào đó.
Thanh niên trẻ tuổi cảm thấy hơi thất vọng. Nhìn cô
gái thanh cao thoát tục như thế, rốt cuộc vẫn giống những pháp sư khác, chỉ coi
trọng tiền bạc.
Vị phu nhân kia vẫn còn đang khóc nức nở: “Không biết
cái này có thể giúp anh trai con hay không.”
Người thanh niên vội vàng giúp đỡ mẹ lên xe. Vùng này
trị an không ổn, hiện tại đêm dài vắng người, không nên ở lâu.
Thẩm Linh Tố về nhà, chuyện thứ nhất là lấy ra một hộp
giấy trong ngăn kéo bàn học, đặt số tiền vừa thu được vào đó.
Phía sau truyền đến một giọng nói: “Còn thiếu bao
nhiêu?”
Linh Tố không quay đầu lại: “Cũng gần đủ rồi, em gái
sẽ được mổ sớm thôi.”
Người đứng sau lưng trầm một lúc lâu, rồi hỏi: “Con có
đói bụng không? Mẹ đi nấu mỳ trứng.”
Linh Tố vội vàng nói: “Không cần, mỳ chay là được rồi,
hiện tại con không muốn thấy màu đỏ.”
Người phụ nữ trung niên dựa vào cửa thản nhiên nở nụ
cười: “Đã dọa con sợ rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên Linh Tố đến nơi này, mới vừa đi
vào liền mơ hồ cảm giác được không thích hợp, trong không khí có một chút lay
động rất nhỏ, lại tựa hồ như là ảo giác.
Cô tìm thấy mấy quyển sách thú vị, nhịn không được
ngồi đọc ngay tại thư viện. Bên ngoài sắc trời càng ngày càng ảm đạm, gió càng
ngày càng lớn. Xem ra, trời sắp mưa to rồi.
Bỗng nhiên “bộp” một tiếng, một nhánh cây bị gió thổi
mạnh, đập vào cửa sổ bằng thủy tinh. Trong thư viện mọi người bị thời tiết thay
đổi này mà hoảng hốt, rất nhiều người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, tính rời đi.
Linh Tố đi được vài bước, bỗng nhiên đứng lại. Cô
nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy phía trên thư viện tựa hồ có tiếng động nào đó
vang vọng.
Ngay lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện một tia
chớp, lập tức tiếng sấm ầm ầm, mưa rất nhanh liền ào ào rơi xuống.
Đây là mưa mùa hè, chỉ có mưa hè mới có thể to như
vậy.
Không ít người đều ngồi trở lại thư viện. Linh Tố đứng
ở trong đám người nhìn mưa to bên ngoài, bất an trong lòng dần dần lan rộng.
Tâm thần không yên, hơi thở di động chung quanh. Đến
tột cùng đã xảy ra vấn đề gì?
Từng tia chớp nối tiếp nhau, giống như muốn xé rách
tầng không. Tiếng sấm ầm ầm, đinh tai nhức óc. Trên bầu trời mây đen quay
cuồng, khí lạnh ập vào mặt.
Ngay cả những người khác cũng đều cảm giác được không
khí quỷ dị. Mọi người bắt đầu nôn nóng.
Cũng không biết là do gió lạnh, hay là do tác dụng tâm
lý, nhiệt độ ở đại sảnh rõ ràng giảm xuống. Mọi người châu đầu ghé tai, trên
mặt tràn ngập bất an.
Bên cạnh một người lầm bầm lầu bầu: “Thật kỳ quái, quả
thực giống như có điều dị thường vậy!”
Vừa dứt lời, một tiếng sầm rơi trên đỉnh đầu, oanh một
tiếng, chấn đắc khiến sàn nhà dưới chân đều rung lên, thiên địa dường như tại
thời khắc kia bị đánh rách tả tơi, tiếng vỡ vụn cùng tiếng vật nặng rơi xuống
đất ùn ùn kéo đến.
“A —- “
Một tiếng thét thê lương chói tai chợt vang lên, vô
cùng hoảng hốt, như là trải qua sợ hãi rất lớn. Mọi ngọn đèn xung quanh chợt
lóe, rồi tắt ngúm.
Trời đất u ám, đám người sôi trào.
Linh Tố lúc này ngẩng đầu quan sát phía trước. Tiếng
thét to này vọng lại từ đỉnh đầu, nhưng tựa hồ chỉ có một mình cô nghe thấy.
Cô sờ tay vào ven tường tìm cầu thang rồi nhanh chóng
dọc theo thang lầu chạy lên phía trên.
Lại là một tiếng sấm đánh bên tai.
Trên lầu vốn là một loạt cửa sổ tới tận sát mặt đất,
giờ phút này cũng tối đen. Mấy cánh cửa sổ không đóng, gió và mưa ầm ập tiến
vào, khiến sách vở phân tán hỗn độn. Trên sàn đọng nước chiết xạ ánh sáng màu
lam nhạt.
Linh Tố dẫm lên vũng nước đi qua tìm kiếm. Trong cảnh
tranh tối tranh sáng, trực giác chỉ dẫn cô bước đi.
Ở cánh cửa sổ thủy tinh nơi góc khuất nhất, rèm cửa sổ
màu trắng bị thổi tung phần phật trong mưa gió như đang nhảy múa. Sau rèm cửa
sổ, có một bóng màu trắng lạnh run lui ở trong góc.
Thẩm Linh Tố đứng lại một lát, rồi nhẹ nhàng đi qua.
Bóng dáng kia vẫn cúi đầu khóc nức nở.
“Bạn có khỏe không?” Linh Tố ôn nhu hỏi.
Bóng dáng đó run rẩy. Trong ánh lập lòe, Linh Tố nhìn
thấy một mái tóc đen dài.
Tiếng sấm như kỳ tích dần dần đi xa, duy chỉ có tia
chớp như trước vẫn không ngừng. Gió dần dần yếu bớt, rèm cửa sổ chậm rãi hạ
xuống.
Linh Tố rốt cục đã thấy rõ ràng.
Là một cô gái, tuổi xấp xỉ với Linh Tố, dáng người nhỏ
nhắn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, ngũ quan lại xinh đẹp động lòng người. Cô
gái xõa tóc, tóc thật dài bay trong gió, trên mặt có loại bi thương sợ hãi,
khiến người khác kinh sợ.
Linh Tố bỗng nhiên phát hiện có chỗ khác thường: cô
không thấy rõ lai lịch của cô gái này. Lúc trước chỉ cần liếc mắt một cái là có
thể nhìn thấu, hiện tại như là bị bao phủ trong một màn sương khói mơ hồ.
“Có phải bạn bị lạc đường hay không?” Linh Tố nhẹ
nhàng hỏi: “Có cần mình giúp bạn không?”
Cô gái vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng: “Bạn thấy được mình
sao?”
Linh Tố gật đầu.
Ánh mắt mất đi tiêu cự của cô gái nháy mắt trở nên sắc
bén, ngữ khí mờ mịt ngược lại kiên định, khuôn mặt trắng bệch nổi bật trong tia
chớp, khiến người ta có chút sợ hãi.
Cô gái rõ ràng nói từng chữ: “Vậy… Mang mình rời khỏi
nơi này!”