Đêm Vô Minh

Chương 15 :

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Linh Tố dừng vài giây, mới cứng ngắc tiếp tục đi lên

phía trước một bước. Một giây kia thật sự cảm thấy toàn thân, các đốt ngón tay

đều đã rỉ sắt, tứ chi không nghe theo sai khiến.



Đại đội trưởng tiếp đón cô: “Tiểu Thẩm, cô tới đúng

lúc. Hai vị này chính là Bạch tiên sinh cùng phu nhân.”



Linh Tố chỉ gật đầu.



Đại đội trưởng vẫn luôn nói chuyện, tựa hồ là giới

thiệu vụ án, nhưng mà Linh Tố không nghe thấy gì cả. Trong lỗ tai của cô quá

mức ồn ào, tiếng quát lớn, tiếng hất đổ, tiếng đứa nhỏ khóc lóc nỉ non pha lẫn

cùng một chỗ. Cô vẫn hơi hơi cúi đầu, tầm mắt đặt ở một góc, là tây trang màu

xám của Bạch Khôn Nguyên.



Vừa rồi Bạch Khôn Nguyên chợt buông tay xuống, ánh

bạch kim chợt lóe, khiến ánh mắt Linh Tố đau đớn.



Đó là nhẫn kết hôn.



Một giây kia, từ chỗ sâu trong cơ thể của Linh Tố đột

nhiên nảy lên dũng khí cùng sức lực vô hạn. Cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi,

nói: “Tôi nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ.”



Tất cả mọi người sửng sốt, sắc mặt vợ chồng Bạch thị

tái nhợt.



Linh Tố khẳng định nói: “Đứa nhỏ đang khóc. Trương

đội, tôi cảm giác không ổn.”



Đồng Bội Hoa đứng lên, quát: “Cô đang nói bậy bạ gì

đó?”



Dù sao vài năm trước cũng đã không còn giữ lại chút

thể diện, giờ phút này cũng không cần duy trì hình tượng. Ánh mắt của Đồng Bội

Hoa hung ác, tư thế kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Linh Tố vậy.



Linh Tố không hề sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt cô ta, nói:

“Tôi nghe thấy người đàn ông đang răn dạy đứa nhỏ, đứa nhỏ luôn luôn khóc. Có

lẽ bọn nó còn sống, nhưng khẳng định đang chịu tra tấn.”



Cả người Đồng Bội Hoa phát run, sắc mặt xám ngắt, chỉ

vào Linh Tố nói: “Mày… Mày là yêu nữ! Mày vừa vào tao đã biết, đã vậy còn muốn

mở miệng nguyền rủa chúng tao! Nhìn thấy chúng tao như vậy, mày cao hứng …”



“Bội Hoa!” Bạch Khôn Nguyên quát ngăn lời vợ lại. Hắn

còn giữ lại lý trí, nói với Linh Tố: “Chúng tôi cần tìm lại đứa nhỏ.”



Linh Tố mệt mỏi lắc đầu: “Hiện tại tôi không có nhiều

chủ ý.”



Đồng Bội Hoa kêu to: “Cô ta sẽ không giúp chúng ta! Cô

ta cao hứng còn không kịp!”



Người ngoài giống như rơi vào trong mộng, mơ hồ phát

hiện một chút nội tình, lúc này cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ trở thành

vật hy sinh.



Bạch Khôn Nguyên lôi kéo Đồng Bội Hoa: “Em quá mệt mỏi

rồi. Trở về nghỉ ngơi một chút đi.”



Trên mặt Linh Tố không có chút thay đổi, nhanh mím

môi, trong ánh mắt tối tăm có sự lạnh lùng xa xôi. Sự thân thiết khiêm tốn kia

đã biến mất, một hơi thở không muốn thân cận bao phủ toàn thân.



Đồng Bội Hoa bị chồng lôi kéo đi ra ngoài, chưa được

mấy bước, bỗng nhiên cúi gập thắt lưng, khóc rống lên.



“Đứa nhỏ của tôi ở đâu? Bọn nó ở đâu?”



Đồng Bội Hoa cao ngạo xinh đẹp lãnh khốc, hiện tại

cũng chỉ là một người mẹ đáng thương.



Bạch Khôn Nguyên đỡ cô ta ra ngoài. Lúc gần đi, quay

đầu nhìn Linh Tố liếc mắt một cái. Hai mắt Linh Tố giống như không có tiêu cự.



Hắn đỡ vợ mình rời đi.



Trong nháy mắt cửa đóng lại, Linh Tố mới giật mình

thấy trên lưng đổ mồ hôi lạnh.



Dư âm tiếng khóc của Đồng Bội Hoa còn văng vẳng bên

tai. Linh Tố hy vọng vừa rồi là chỉ là một cơn ác mộng của mình.



Nhiều năm sau gặp lại, sẽ mang theo nước mắt mà yên

lặng chúc phúc, lại không nghĩ rằng sẽ là cảnh tượng như thế.



Kinh hoảng, khóc nháo, ân ân oán oán.



Đều là cái gì đây?



Chính là người nọ càng chín chắn hơn, vầng trán vẫn

cao rộng như trước, tây trang sắc đậm mặc trên người, anh tuấn mà cao ngất, tao

nhã không nói nổi. Gặp phải biến cố lớn đến thế, vẫn có thể trấn định thong

dong. Mà khóe mắt kia tang thương tiều tụy, lại khiến cho người ta đau lòng.



Bởi vì chưa từng tỉnh lại, vừa thấy, còn tưởng rằng là

ở trong mộng.



Linh Tố sờ sờ mái tóc lộn xộn của mình, trên người cô

còn đang mặc quần áo nhăn nhúm. Không cần gương, cũng biết có bao nhiêu lôi

thôi, cũng thật phù hợp với hình tượng mà Đồng Bội Hoa định nghĩa về cô.



Bà cốt yêu ngôn hoặc chúng.



Đoạn Quyết bưng nước trà tới, thật cẩn thận đặt ở

trước mặt cô, muốn nói lại thôi.



Linh Tố nói: “Lão Đoạn, như các anh đã nhìn thấy,

trước đó em có quen biết với bọn họ.”



Đoạn Quyết là người thành thật, lúc này càng không

biết nên nói cái gì.



Linh Tố cười cười với hắn: “Không có việc gì. Chuyện

nào ra chuyện nấy.” Rồi xoay người hỏi Lý Quốc Cường: “Rốt cuộc sao lại thế

này?”
Linh Tố đỏ mặt: “Đừng đánh trống lảng. Hiện tại anh là

nhiếp ảnh gia sao?”



Bạch Sùng Quang lấy một vòng chìa khóa, chỉ vào dấu

hiệu trên đó nói: “Chôn mình ở đây.”



Trên vòng chìa khóa có một dấu hiệu không hề xa lạ.



“Tạp chí Quốc gia?” Linh Tố vỗ tay: “Anh quả thực có

tiền đồ nha!”



Bạch Sùng Quang làm bộ muốn đập gáy cô.



Linh Tố cười né tránh, hỏi: “Công ty của anh thì sao?

Anh sẽ không đến mức ngay cả vốn có của công ty nhỏ cũng thất thoát chứ?”



Bạch Sùng Quang nói: “Không, là anh không muốn làm.

Lợi ích nhỏ bé, tiếp tục cũng không có ý nghĩa. Anh không nên làm người kinh

doanh, ăn quỹ lợi tức cũng có thể cơm no áo ấm, vì thế mà làm tay ăn chơi.”



Linh Tố cười: “Oán giận cái gì? Cuộc sống này có bao

nhiêu người cầu còn không được.”



Bạch Sùng Quang hỏi: “Em thì sao?”



“Em? Đọc sách, tốt nghiệp, công tác. Không có gì hay

để nói.”



Ánh mắt Bạch Sùng Quang thâm thúy: “Em thay đổi rất

nhiều.”



“Em đã già đi sáu tuổi.”



“Không. Sáng sủa, cũng có khí chất, càng tự tin. Cả

người đều phát sáng loang loáng.”



Linh Tố cười không ngừng: “Không không không. Anh

không thấy được lúc em mặt xám mày tro ở công trường đâu.”



Bạch Sùng Quang nói: “Khi chị dâu qua đời, có để lại

một phần di sản cho em.”



Linh Tố gật đầu: “Em thật sự giật mình.”



Bạch Sùng Quang đốt một điếu thuốc: “Ngày đó đột nhiên

chị dâu thanh tỉnh lại, gọi rõ tên của từng người, chuyện mấy năm nay tựa hồ

chị ấy cũng rành mạch. Đây có lẽ chính là hồi quang phản chiếu, chị dâu lập di

chúc rồi mất.”



Trên bàn cơm không khí trầm xuống.



Đã lâu, Linh Tố mới nói: “Hóa ra bà ấy nhớ rõ em.”



Ánh mắt Bạch Sùng Quang lóe ra một chút: “Ai có thể

quên được em?”



Linh Tố không được tự nhiên ho nhẹ: “Bọn họ… Bọn họ đã

xảy ra chuyện, anh có biết không?”



Bạch Sùng Quang khó hiểu: “Cái gì bọn họ? Chuyện gì?”



Linh Tố ngẩng đầu: “Anh không biết?”



“Biết cái gì?”



“Ai!” Linh Tố lắc đầu: “Anh trở về thật không đúng

lúc. Hai đứa trẻ của vợ chồng Bạch Khôn Nguyên bị bắt cóc rồi.”



Bạch Sùng Quang lập tức ngồi thẳng: “Em là nói Hạo Cần

cùng Hạo Miễn?”



Lúc này Linh Tố mới biết được tên hai đứa nhỏ đó. Cô

gật đầu.



Trên mặt Bạch Sùng Quang không có huyết sắc: “Tại sao

có thể như vậy?”



Linh Tố nói: “Em vẫn luôn giúp đỡ bạn bè phân tích một

ít vụ án khó giải quyết, lần này bọn họ tới tìm em. Em đến nơi, vừa nhìn thấy

hai người đó, ha ha, có chút sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.”



Bạch Sùng Quang trìu mến nhìn cô chăm chú: “Bọn họ

không có làm khó dễ em chứ?”



“Bạch Khôn Nguyên trước sau như một tích chữ như vàng,

Bạch phu nhân lại chỉ vào người em chửi ầm lên.”



Trong lời nói của Linh Tố xác thực có vài phần buồn

bực, cuối cùng cô lại thở dài nói: “Em vẫn nghĩ rằng cô ta là người lãnh huyết

vô tình, nhưng rốt cuộc vẫn là một người mẹ. Cô ta giống như bị bệnh tâm thần,

có lẽ cũng không biết bản thân đang nói cái gì.”



Bạch Sùng Quang hỏi: “Vậy đứa nhỏ kia tìm được chưa?”



Linh Tố lắc đầu: “Vẫn chưa. Em cảm giác không được

tốt. Bạch đại ca, em thấy việc này không dễ tìm hiểu lắm. Em cảm thấy,

hai đứa nhỏ kia, dữ nhiều lành ít.”



Bạch Sùng Quang trầm ngâm.



Linh Tố nhẹ nắm tay hắn, nói: “Chính anh cũng phải cẩn

thận.”



“Anh? Bọn họ hoài nghi anh?”



“Anh cũng biết, vợ chồng bọn họ không phải người dễ

đối phó.”



“Vậy cũng có thể thuận tiện dùng để đối phó với địch

thủ kinh doanh. Anh và bọn họ đã không còn liên quan gì đến lợi ích nữa rồi.”



Linh Tố cũng không nói rõ vì sao có chút lo lắng.



Sau khi ăn xong, Bạch Sùng Quang đưa cô trở lại dưới

lầu.