Đêm Vô Minh
Chương 17 :
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Mấy năm nay không biết Đồng Bội Hoa tu luyện môn võ
công nào, khí thế mạnh mẽ hơn năm đó gấp mấy lần. Nay cô ta tới cửa, Linh Tố
không có lòng thanh toán món nợ năm cũ, chỉ sợ cô ta cũng muốn tới tìm Linh Tố
gây sự.
Đồng Bội Hoa trải qua chuyện này gầy đi rất nhiều,
nhưng nhìn vẫn có vẻ trấn định. Cô ta tiến vào, nhìn ngắm bốn phía, cũng không
tỏ vẻ khinh miệt đối với phòng nhỏ đơn sơ này. Điều này làm cho Linh Tố thả
lỏng hơn một chút.
Linh Tố cân nhắc mãi nhưng cũng không biết nên tiếp
đón thế nào.
Đồng Bội Hoa mở miệng trước: “Thẩm tiểu thư, vài năm
không gặp.”
Tốt nhất vĩnh viễn không gặp mặt.
Linh Tố hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
Đồng Bội Hoa lúc này đầu còn ngẩng cao, lưng rất thẳng
tắp, giống như nữ vương ngồi ở trong phòng khách. Cô ta nói: “Tôi muốn mời cô
hỗ trợ tìm con về.”
Gì cơ? Lần trước miệng nói không trả mối hận này thì
không thể chịu nổi, sao bây giờ lại đến nhờ cô giúp đỡ.
Đồng Bội Hoa nói: “Tôi có thể trả tiền cho cô.”
Linh Tố xì một tiếng nở nụ cười: “Tiền? Nếu cô có tiền
không biết tiêu vào đâu, cũng không nên lãng phí ở trên người tôi. Tôi cũng chỉ
là bà cốt dựa vào phong kiến mê tín mà lừa gạt tiền thôi. Cô tin bánh xe công
lý cũng không nên tin tôi.”
Sắc mặt Đồng Bội Hoa lúc xanh lúc trắng, vậy mà có thể
chịu nhịn không tức giận.
Linh Tố mắt lạnh mà nhìn. Như thế nào, chỉ có thế này
đã chịu không nổi sao? Không làm giống như năm đó lại té ngã từ trên thang lầu
xuống nữa chứ.
Ngẫm lại thật sự bội phục, nếu như không khống chế
tốt, bị ngã gãy tay gãy chân thậm chí gãy cổ thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên Đồng Bội Hoa là người làm được việc lớn, mà
Thẩm Linh Tố cô chỉ có thể làm công cho người ta thôi.
Đồng Bội Hoa rốt cuộc đã trưởng thành hơn nhiều, rất
nhanh đã khống chế được cảm xúc, nói: “Ân oán của chúng ta, cô cứ trút lên
người tôi đi. Việc này xong, tôi nhất định sẽ hoàn trả. Hiện tại tôi lấy thân
phận một người mẹ, thỉnh cầu cô giúp tìm về đứa nhỏ.”
Sắc mặt Linh Tố dịu xuống, cô nói: “Cô đã báo nguy,
tất nhiên có cảnh sát đến xử lý. Nên tin tưởng cảnh sát không phải sao?”
“Nhưng bọn họ đều không biết nhiều bằng cô.”
Linh Tố nghe xong cười nhạo: “Tôi? Tôi là người biết
ít nhất. Huống hồ, cô không cần chúng tôi biết nhiều hay biết ít, cô chỉ hy
vọng chúng tôi biết những gì chúng tôi nên biết thôi.”
Đồng Bội Hoa cắn chặt răng.
Linh Tố còn nói: “Nhưng mà, Bạch phu nhân, vụ án bắt
cóc này vô cùng phức tạp, chúng tôi biết càng nhiều, mới càng có cơ hội nghĩ
cách cứu đứa nhỏ của cô ra. Nhưng để xem cô có chịu hy sinh hay không đã.”
Gương mặt Đồng Bội Hoa lạnh như băng: “Cô hận tôi.”
Hai vợ chồng này thật đúng là tâm linh tương thông.
Linh Tố cười hỏi: “Hận cô thì thế nào? Người hận cô còn thiếu sao?”
Mặt nạ trên mặt Đồng Bội Hoa rốt cục bắt đầu vỡ tan:
“Thẩm tiểu thư, cô đã từng yêu, cô cũng biết rằng khi yêu con người ta thường
thích độc chiếm.”
Linh Tố cười nói: “Tôi càng hiểu rõ hơn, 30% vụ án
giết người đều là từ dục vọng độc chiếm này.”
Đồng Bội Hoa giống như bị điện giật, cả người run rẩy.
Cô ta đứng lên: “Cô…”
Linh Tố nói: “Tôi làm sao? Tôi và cô vốn đã không có
gì để nói. Cứu đứa nhỏ, tất nhiên tôi sẽ hỗ trợ, nhưng năng lực cũng chỉ có
hạn. Chính cô thì sao, cô cũng nên đưa ra một quyết định.”
Đồng Bội Hoa mở to mắt nhìn cô, cả người tựa như bị
quỷ ám vậy.
Cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Phong đi vào nói: “Linh Tố,
tôi mua cho em cháo gà…”
Linh Tố giới thiệu: “Đây là Bạch phu nhân, nữ sĩ Đồng
Bội Hoa. Vị này là anh họ của tôi.”
Đồng Bội Hoa nghi hoặc nhìn nhìn Tiêu Phong.
Tiêu Phong nói: “Đa tạ Bạch phu nhân tới thăm.”
Đồng Bội Hoa không nói được một lời, cầm lấy ví, xoay
người rời đi.
Cửa đóng lại, sức lực Linh Tố ngưng tụ cố chống đỡ
bỗng tan thành mây khói, cô ngã người xuống sô pha, thở ra một hơi.
Tiêu Phong hỏi: “Sao cô ta có thể tìm tới cửa?”
“Anh lại đứng canh dưới lầu sao?” Linh Tố mắt lé hỏi.
“Lần này là ở cửa.”
Linh Tố vui cười nói: “Lễ mừng năm mới tôi có thể vẽ
hình anh dán lên cửa đó nha.”
“Đừng đùa nữa. Cô ta không làm khó dễ em chứ?”
“Không có việc gì, nhờ tôi cứu đứa nhỏ. Thật là, tôi
cũng không phải là siêu nhân, một mình một người có thể làm được cái gì? Cảnh
sát chỉ là bù nhìn thôi sao?”
“Về sau cô ta đến, em đừng mở cửa nữa.”
“Cô ấy sẽ không đến nữa đâu. Cô ấy là người thanh cao
sĩ diện như vậy, tới tận cửa đã là tự hạ mình rồi, lại bị tôi chế nhạo một
phen, làm sao có thể còn có lần thứ hai?”
Tiêu Phong yên tâm: “Bác nói em dịu ngoan, tôi lại
thấy em cũng là người không để cho bản thân chịu thiệt đâu.”
Linh Tố nghe xong, chua sót cười: “Anh thì biết cái
gì. Chịu khổ thì cũng chịu qua rồi.”
Tiêu Phong buồn cười.
Vẻ mặt Linh Tố cô đơn, giống như con chó nhỏ bị vứt
bỏ, toàn thân đau đớn.
Tiêu Phong áy náy khổ sở, trong lòng nổi lên trìu mến
đánh lệch mặt sang một bên, chính tay cô cũng cảm thấy đau rát. Nhưng hắn vẫn
cầm chặt tay cô không chịu buông ra.
Mà gã đàn ông họ Mã kia hùng hùng hổ hổ đi tới, túm cổ
áo Linh Tố, bóp cổ cô.
Linh Tố căn bản không có sức lực để giãy dụa, chỉ cảm
thấy lực bóp trên cổ càng ngày càng mạnh, hô hấp càng ngày càng gấp. Ý thức dần
dần rời xa cơ thể…
Huỵch!
Cánh tay đang bóp cổ cô bỗng buông lỏng. Linh Tố mất
đi trọng tâm, té ngã trên mặt đất, thở hào hổn từng ngụm, mồ hôi dọc theo hai
má chảy xuống.
Trước mắt cô biến thành màu đen, chỉ nghe thấy tiếng
một người bùm quỳ xuống, liên thanh cầu xin tha thứ, không khỏi dập đầu. Sau đó
là giọng nói của Tiêu Phong lạnh như băng: “Cút!”
Hai người đỡ lấy nhau, bỏ chạy trối chết.
Linh Tố cố sức ho khan. Tiêu Phong bế cô đặt ở trên
giường. Linh Tố nhịn không được ôm lấy anh, tay vòng chặt thắt lưng hắn, mặt
vùi vào trong ngực anh, toàn thân run rẩy, tựa như chú chó nhỏ nhào vào trong
lòng của chủ nhân.
Bàn tay ấm áp khô ráo của Tiêu Phong xoa đầu cô, sau
đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, xem xét vết thương trên cổ cô.
“Không có việc gì. Đều qua rồi. Có anh ở đây.”
Hơi thở của Tiêu Phong phun lên cổ, có chút ngứa ngáy,
Linh Tố quay đầu tránh đi chỗ khác.
Khóe mắt cô nhìn thấy Tiêu Phong cũng bị thương.
“Sao anh lại bị thương?”
Tiêu Phong không trả lời vấn đề này. Anh ôn nhu ôm
Linh Tố vào trong lòng,.
“Cũng may anh đến đúng lúc. Sao em không gọi điện
thoại cho anh?”
Linh Tố đỏ mặt. Tiêu Phong tựa hồ cái gì cũng đều
biết, lại lấy danh thiếp đưa qua.
“Đừng đánh mất nữa. Anh cũng không muốn em lại quăng
nó đi.”
Linh Tố sau một lúc lâu mới nói: “Cám ơn.”
“Nếu em tiếp tục vì bạn bè làm cố vấn, việc này còn có
thể phát sinh.”
“Em sẽ càng thêm cẩn thận.”
“Em có thể đối phó với bọn họ sao?”
“Em không đủ tàn nhẫn, không thể xuống tay thẳng
thừng.”
“Khó trách cổ nhân nói, người quân tử rất dễ bị ám
hại.”
Linh Tố cười khổ. Kể ra nói cũng đúng. Bạch Khôn
Nguyên lợi dụng cô, Đồng Bội Hoa nói xấu cô, còn không phải đều là vì cô thành
thật sao. Nếu cô có một phần năm khôn khéo giảo hoạt của vợ chồng Bạch thị, hôm
nay cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Lại nói tiếp, vì sao anh toàn đến vào thời khắc mấu
chốt vậy. Đóng phim cũng không đúng giờ như vậy đâu.”
Tiêu Phong cười: “Đã nói gần đây em có tai ương đổ
máu, anh lo lắng, cho nên ở lại khách sạn đầu đường.”
Linh Tố bị cảm động.
Quan tâm có rất nhiều cách, bình thường, có việc gì
thì gọi điện thoại; tiến thêm một bước, tự mình tới cửa; lại tiến thêm một
bước, chính là canh giữ ở một bên.
Anh lại không muốn tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô,
vẫn không để cho cô biết.
Nếu đổi thành những người khác, cô cũng chỉ sợ sẽ nghĩ
nhiều: có phải định lừa gạt gì mình hay không? Nhưng Tiêu Phong có thể lừa gạt
cô cái gì đây? Nếu là di sản của Tiêu lão tiên sinh, có lẽ anh cũng không cần
tự mình tìm đến. Huống hồ anh không phải người như vậy.
Đó là người thế nào? Linh Tố cười thầm trong lòng. Bọn
họ quen biết chưa được bao lâu, cô hiểu anh được bao nhiêu.
Tầm mắt Linh Tố dừng ở cánh cửa bị phá hỏng: “Nơi này
chỉ sợ không ở nổi nữa rồi.”
Tiêu Phong ngẫm nghĩ, lấy ra một cái chìa khóa đứa cho
cô: “Số mười sáu hoa viên Thiên Phủ, biệt thự hai tầng. Tạm thời cho em mượn,
tiền điện nước tự lo.”
Linh Tố cười: “Anh định làm gì thế? Kim ốc tàng kiều?”
Tiêu Phong nói: “Chỉ là anh trai chăm sóc em gái
thôi.”
Bàn tay của Linh Tố khẽ run lên: “Đúng vậy, anh họ.”
Cô nắm chặt chìa khóa trong tay.
Tiêu Phong sửa sang lại tóc tai rối rung của cô, giọng
nói lộ vẻ trìu mến: “Em chỉ có một mình, anh sẽ lo lắng, anh gọi dì Trương
chiếu cố em được không? Đó là bảo mẫu của nhà anh, từ lúc anh tám tuổi đã chăm
sóc anh rồi. Bà làm món cay Tứ Xuyên rất ngon…”
Trong lòng Linh Tố có chút hoảng hốt, vội nghiêng đầu
đi, giãy ra khỏi lòng anh.
Anh cười: “Lại làm sao vậy?”
“Không quen.”
Tiêu Phong có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, đứng lên.
“Anh đi đây.”
Anh vừa mở cửa ra, Linh Tố há mồm gọi lại, nói: “Mang
em đi gặp ông ấy đi.”
Tiêu Phong nhìn cô chăm chú: “Đã quyết định?”
Linh Tố mệt mỏi gật đầu: “Nhân sinh ngắn ngủi, đời
nhiều tai ương. Dù em chán ghét ông ấy, tương lai trong mấy năm mấy chục năm
nữa, cũng sẽ hối hận, một ngày nào đó sẽ muốn gặp ông ấy. Mang em đi gặp ông ấy
đi.”
Tiêu Phong cười cười: “Ngày mai anh tới đón em.”