Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 10 : Bước đầu tìm hiểu

Ngày đăng: 16:38 19/04/20


“Này, anh làm gì thế?” Hà Tử Nghiệp cường ngạnh đem Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lên xe, không nói hai lời liền nổ máy, quen thuộc chạy thẳng theo hướng nhà Lâm Cảnh Nguyệt, Lâm Cảnh Nguyệt khó hiểu nhìn anh, tại sao anh nhất định phải đưa cô về. Tuy nói anh là ông chủ, nhưng thời gian nghỉ ông chủ cũng không can thiệp được mà.



“Này?” Hà Tử Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đáng sợ, giọng nói âm trầm, giống như gió lạnh tháng ba thổi vào đến xương Lâm Cảnh Nguyệt.



Cô vừa chọc gì anh sao? Không phải chỉ bị thương chút xíu à? Hơn nữa nhìn anh bây giờ cũng đâu có bị sao chứ?! “Hà Tử Nghiệp….” Cô rối rắm, không biết nên nói gì tiếp theo, một lần nữa xin lỗi anh? Nhưng….Cô nhìn ra cửa xe một chút, mặt trăng rất tròn đang tỏa ánh sáng êm dịu, bọn họ nói chuyện vào thời điểm ban đêm như vậy có phải là có chút mập mờ hay không?



“Về sau không nên đi đến những nơi đó!” Cô chưa kịp nghĩ nên nói gì, Hà Tử Nghiệp đã mở miệng, giọng nói kiên quyết. Giống như lời của anh chính là chân lý, Lâm Cảnh Nguyệt nhất định phải nghe theo.



Sao? Làm gì vô duyên vô cớ can thiệp vào hoạt động cô ? Sợ cô không an toàn sao?



“Yên tâm, quán Bar thôi mà!” Lâm Cảnh Nguyệt nói không để ý, cô cũng đã đi Bar nhiều lần đếm không xuể, phần lớn cũng là thả lỏng lúc rảnh rỗi, cũng chọn những nơi trị an khá tốt, sẽ không có chuyện gì.



“Tôi nói không cho, cô có nghe hay không?” Hà Tử Nghiệp thắng gấp, Lâm Cảnh Nguyệt không đề phòng trực tiếp đụng vào trước mặt anh. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt toát ra lửa giận, tức giận cô không nghe lời, tức giận cô cùng anh đối nghịch.



“Anh nổi điên cái gì?” Cô vuốt cái trán bị đau, giọng nói bất mãn, đột nhiên dừng xe, lại làm vẻ hung hãn, giống như cô làm chuyện thật có lỗi với anh.



“Không cho đi!” Hà Tử Nghiệp tiếp tục bá đạo, kéo Lâm Cảnh Nguyệt gần như đụng phải môi cô. Anh không biết bản thân đang tức giận cái gì, chỉ là không muốn cho cô đi đến đó, không muốn vẻ đẹp của cô hiện ra trước mắt người khác, không muốn bất cứ ai dòm ngó đến cô. Không muốn ! Những thứ này tất cả anh đều không muốn!



“Liên quan gì đến anh?” Lâm Cảnh Nguyệt, nhướng mày nhìn anh khiêu khích, anh bây giờ lấy thân phận gì để ra lệnh cho cô như vậy?



Tha thứ cho cô, cô bây giờ thật sự muốn vui vẻ cùng anh một chỗ.




Thong thả ung dung để xuống ly trà trên tay, anh cũng không muốn nhìn cô chống đỡ khổ sở: “Thư ký Lâm mệt nhọc, vậy tôi trở về trước.”



Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng đã chịu mở kim khẩu! Lâm Cảnh Nguyệt thiếu chút nữa gạt lệ rồi, chỉ sợ anh đổi ý, vội vàng mở miệng tiễn khách: “Ông chủ đi thong thả!” Chỉ còn thiếu chưa cúi gập người 90 độ để tỏ lòng cung kính mà thôi.



Hà Tử Nghiệp nhìn biểu hiện của cô buồn cười đến nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên, đây mới đúng là dáng vẻ cô thư ký nhỏ của anh, đúng rồi, như vậy mới tốt.



“Về sau không nên đi đến những nơi phức tạp kia.” Hà Tử Nghiệp vẫn không quên dặn dò một phen, cho dù cô có lạnh lùng chống lại nhưng anh vẫn muốn nói ra khỏi miệng.



Không nghĩ lần này cô lại đơn giản đồng ý: “Được.”



Hà Tử Nghiệp cực kỳ hài lòng, vươn tay vuốt vuốt đầu cô: “Tôi đi đây.” Dịu dàng có chút kỳ cục. Bàn tay ấm áp vuốt ve trên đầu cô, động tác thân mật như vậy làm cho quyết tâm mới vừa được xây dựng trong cô sụp đổ trong khoảnh khắc, người này, vừa cứng rắn lại vừa dịu dàng như vậy, cô làm sao có thể buông tay ?



Nhìn anh đi xuống lầu, Lâm Cảnh Nguyệt vừa muốn đi vào cửa đã bị Hà Tử Nghiệp gọi lại, cô quay đầu: “Cái gì?”



“Ngày mai không nên đi làm trễ.” Anh chỉ muốn nhìn cô thêm một cái mà thôi.



“Biết rôi.” Lâm Cảnh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, còn tưởng lại có chuyện gì! Vừa muốn đóng cửa lại, lại nghe âm thanh của anh truyền đến, nhất thời, bàn tay cầm nắm cửa của cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhịp tim cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, đầu cũng có chút hôn mê.



Anh nói: “Thư ký Lâm, cô không có bạn trai chứ?”