Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 33 : Sự thật dần xuất hiện

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Bị bạn tốt phản bội, Hà Tử Nghiệp cũng không biểu hiện có gì tức giận, cũng không đi tìm Hàn Mộ Vân chất vấn, anh vẫn như trước, nên làm gì vẫn cứ làm, cho dù bên ngoài lời đồn về Hàn Mộ Vân và Lâm Cảnh Nguyệt đã truyền đi long trời lở đất, anh vẫn không biến sắc, một vẻ rất an tĩnh điềm nhiên, dường như tất cả mọi chuyện đều được nắm trong tay, một chút hốt hoảng cũng không có. Trên thực tế, anh cũng không cần phải khẩn trương, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt chân chính là bạn gái của anh. Nhưng cũng không thể không thừa nhận anh là người rất tỉnh táo cùng với têm kế không phải ai cũng có thể so sánh được.



Anh là một người đàn ông đáng sợ, anh đem mọi chuyện đều chôn giấu trong lòng, không để cho ai biết được một nửa phần, mọi chuyện đều thong dong, giống như đều đã được tính kỹ, phong cách cao cao tại thượng chân chính là một người đứng cao trên đỉnh của thế giới.



Tất cả đều phát triển rất tốt, trải qua chuyện lần này, điểm chướng ngại duy nhất giữa Hà Tử Nghiệp và Lâm Cảnh Nguyệt đã bị đánh vỡ, lại hiểu nhau thêm một phần, có thể xem như trong họa lại được phúc.



Trong khi Hà Tử Nghiệp cùng Lâm Cảnh Nguyệt quay về ngọt ngọt ngào ngào thì Hàn Mộ Vân lại trải qua những ngày giãy giụa trong vòng xoáy, ngày ấy, sau khi bị Lâm Cảnh Nguyệt thêm một lần, trong lòng hắn âm thầm thề sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa, đàn bà mà thôi, thiếu gì người xinh đẹp, hắn đâu phải không có cô là không sống được.



Nhưng mà, bản thân con người thật lạ, càng muốn quên lại càng nhớ rõ ràng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt của hai người kia đều hiện rõ mồn một trước mắt hắn, đem tâm trí của hắn càng trở nên rối loạn.



Công việc liên tiếp phạm sai lầm, ngay trong lĩnh vực am hiểu nhất của mình lại phạm phải sai lầm của người mới học việc, khiến cho hắn trở nên buồn bực không chịu nổi, cố tình lúc này Trần Mtạ Lỵ lại gọi điện thoại muốn hắn quay trở về.



Mặc dù không muốn nghĩ đến nguwoif vợ trên danh nghĩa này, nhưng nghĩ đến ánh mắt áy náy và mong đợi của cha già. Hàn Mộ Vân không thể không kìm nén lửa giận ở trong lòng mà xin nghỉ phép bay về thành phố S.




Tâm tình Lâm Cảnh Nguyệt rất tốt, giờ tan sở cô liền gõ cửa kiếng gấy sự chú ý với Hà Tử Nghiệp, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo anh là muốn đi chợ mua thức ăn, muốn anh lái xe đến chợ đón cô. Hà Tử Nghiệp gật đầu mộ cái, tỏ ý đã hiểu, mấy ngày này bọn họ càng trở nên ăn ý, loại quan hệ mật thiết khiến không ai có thể chen vào khiến Hà Tử Nghiệp lần đầu tiên có cảm giác muốn thời gian dừng mãi đừng trôi qua. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy nhỏ của cô biến mất ở cuối phòng làm việc mới cúi đầu tiếp tục làm việc, tuy nói đã hết giờ, nhưng bây giờ làm việc nhiều một chút, buổi tối sẽ có nhiều thời gian hơn với cô.



Lâm Cảnh Nguyệt vừa mới bước ra khỏi công ty đã gặp phải chị Lưu, nhìn thấy cô, chị Lưu lập tức cong mắt, không có chút nào dáng vẻ của một nữ cường nhân, chị đi tới vỗ bả vai Lâm Cảnh Nguyệt nói: “Sáng mai tám giờ, gặp ở Noãn Các, đừng quên.”



Nét mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời cứng lại, cô sao lại quên việc này rồi? Cô lại muốn đi xem mắt với cháu của chị Lưu! Nghĩ tới đây cô thấp thỏm nhìn lên lầu một cái, mặc dù biết anh không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, làm sao bây giờ? Cái bình dấm chua trên đó mà bị đánh đổ thì không xong rồi, nhưng chuyện đến bây giờ cô làm sao mở miệng nói với chị Lưu rằng cô đã có bạn trai?



Ngày đó, cô một mực chắc chắn mình không có bạn trai, mới hai ba ngày lại nhảy ra mọt người, nhất định sẽ khiến chị Lưu sinh nghi, cũng sẽ đắc tội với người quản lý tài vụ. Tiến lùi đều khó, trên mặt Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó xử.



Không hổ là người đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, chị Lưu rất có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, vẻ mặt khó xử trên mặt Lâm Cảnh Nguyệt cũng không có lừa được chị, nhưng chị chỉ cho rằng cô bé này đang xấu hổ, âm thanh mềm mại trấn an: “Không sao, không cần xấu hổ, chỉ là nhìn một chút, nhất định phải đi nha, không đi là không cho chị mặt mũi rồi. Như vậy sáng mai tám giờ hai người liền gặp tại Noãn Các nhé, yên tâm, chị Lưu sẽ không đi, chị sẽ để thời gian cho người trẻ tuổi bọn em.”



Nói xong, chị Lưu liền nẹn bước nhẹ nhàng bước đi, để lại Lâm Cảnh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ chần chừ lo lắng, cô bây giờ nên làm gì? Có đi hay không đây?