Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 40 : Vô hạn cưng chiều

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Buổi sáng sau khi say rượu tất nhiên là không dễ chịu, Lâm Cảnh Nguyệt vừa mở mắt đã cảm thấy đầu như búa bổ, quan trọng nhất là tại sao thân thể lại còn đau? Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cô có thể cảm giác được, hơn nữa…lại đau ở chỗ cô khó mở miệng nhất, Lâm Cảnh Nguyệt chớp mắt, quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt xanh đen của Hà Tử Nghiệp đang nhìn mình. Trong cái nhìn đó ngập tràn dịu dàng và cưng chiều, nhìn thấy cô tỉnh, lại tặng một nụ cười khó thấy: “Nguyệt Nha Nhi, buổi sáng tốt lành.”



Lâm Cảnh Nguyệt lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy anh cô liền nhớ ra chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, cô ở dưới thân anh tùy tiện rên rỉ, người này lại còn ép buộc cô nói những lời mắc cỡ kia…Lâm Cảnh Nguyệt gương mặt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, thật sự là …quá dâm đãng rồi, cô vẫn không thể tin người đó lại là chính mình!



Nhìn thấy cô không nói lời nào, Hà Tử Nghiệp cũng biết rằng cô đang xấu hổ, một tay ôm lấy chiếc đầu nhỏ nhỏ của cô vào ngực mình, tâm tình của anh rất tốt, hôn bẹp lên mặt cô một cái: “Xấu hổ?” Cái này không phải là nói nhảm sao, không nhìn thấy mặt cô cũng đã phát sốt rồi sao? Cô phát hiện hứng thú của người này càng ngày càng tệ hại rồi! Nhưng vì sao cô lại phải thẹn thùng? Đây là nhà của cô, giường của cô, huống chi đây là việc hai người cũng làm, cũng không phải chỉ mỗi mình cô, vì sao chỉ có mình cô phải ngượng ngùng ? Hơn nữa, cho dù có xấu hổ, cô cũng phải nghẹn trở lại, không thể trước mặt người này lộ ra ngoài!



Nghĩ tới đây, Lâm Cảnh Nguyệt chợt thấy có thêm khí thế, cô ngẩng đầu liếc nhìn Hà Tử Nghiệp, chọt chọt lồng ngực kiên cố của anh: “Từ nay về sau anh chính là người của em rồi đó.”



Nhìn bộ dáng cố làm ra vẻ bá đạo của cô Hà Tử Nghiệp thiếu chút nữa cười ra tiếng, gương mặt ửng hồng còn chưa tan hết lại muốn giả bộ bá đạo sao, nhưng lúc này ngàn lần vạn lần không thể làm mất mặt mũi của cô, nếu không lần khai trai sau chẳng biết lại đợi đến bao giờ! Hà Tử Nghiệp không hổ là người lăn lộn trên thương trường, chỉ cần mấy giây đã đem mọi sự lợi hại phân tích rõ ràng thông suốt.



Anh gật đầu một cái, cầm bàn tay đang chọt loạn của cô, hùa theo lời của cô: “Anh là người của em.”



Thế này còn được, Lâm Cảnh Nguyệt vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của Hà Tử Nghiệp, bày tỏ Lâm đại nhân rất hài lòng, Tiểu Hà Tử cũng rất tức thời. Cô khẽ cử động một chút, cái chăn che ở trước ngực liền vén lên, ánh mắt khép hờ của Hà Tử Nghiệp thoáng có thể nhìn thấy cảnh xuân tươi đpẹ trước ngực cô, hơn nữa, vào lúc này, bởi vì động tác của Lâm Cảnh Nguyệt, hai luồng trắng nõn ở trước ngực cô lại không an phận nhảy lên mấy cái, ánh mắt của Hà Tử Nghiệp trở nên sâu thẳm, chuyện này…Vẫn nên tính là do cô chủ động thôi.



“Cảnh Nguyệt…” Hà Tử Nghiệp đè thấp giọng nói, sáng sớm trên giường nghe thấy có vẻ cực kỳ mập mờ, Lâm Cảnh Nguyệt nghe thấy liền nổi cả da gà, “Cái gì…làm gì?”
“Hả?” Hà Tử Nghiệp chọn môi, sự kiên cường trên mặt lại trở nên vô cùng âm tà: “Anh sao lại có cảm giác là em đã vô thức nói ra lời thật lòng?”



Lâm Cảnh Nguyệt bị anh bức đến phía tường, nhìn thấy sắp va vào, cô cắn răng một cái, chụp khăn tắm trên kệ nhanh chóng quấn lên người, nhanh chóng liếm lên môi Hà Tử Nghiệp, nhân lúc anh còn sững sờ, giở hết sức lực chạy như một làn khói thoát ra khỏi phòng. Cho đến khi đóng lại cửa phòng tắm mới có thể thở dài một hơi, phù, cuối cùng cũng an toàn!



Hà Tử Nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu sờ sờ môi mình, sức ảnh hưởng của cô đối với mình quá lớn, một nụ hôn nho nhỏ cũng khiến mình bị mê hoặc ròi. Thôi, theo nàng vậy, dù sao cũng có lúc buộc cô phải nói thật, mình mới không quan tâm nhiều như vậy, nghĩ vậy, lòng Hà Tử Nghiệp trở nên nhẹ nhõm, tốc độ tắm cũng nhanh hơn, anh muốn cùng ăn cơm với cô nhóc của mình, cô rất thích náo nhiệt, ăn cơm một mình sẽ rất cô đơn.



Kết quả là nguyên một ngày hôm nay Hà Tử Nghiệp đùa qua, Lâm Cảnh Nguyệt giỡn lại, hai người đã ở nhà suốt một ngày, thật không cảm thấy vô vị. Đến buổi tối, Lâm Cảnh Nguyệt cảnh giác đem toàn bộ thân mình bao bọc thân chặt, dù sao ngày mai cô còn phải đi làm, không thể tiếp tục để anh làm xằng làm bậy.



Nhưng mà, khi tắt đèn, Hà Tử Nghiệp chỉ hôn lên trán cô một cái, nói ngủ ngon xong liền nằm xuống, nghe lời đến nghi ngờ, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cô không thể làm gì khác bởi vì anh cũng không có làm gì hơn, như vậy cứ dần dần ngủ thiếp đi, đến khi xác nhận cô thật sự đã ngủ thiếp, Hà Tử Nghiệp mới mở ra đôi mắt sắc bén.



Tay anh lưu luyến trên gương mặt cô, cảm giác làn da bóng loáng nhẫn nhụi của cô: “Em là của anh, chỉ một mình anh...”. Hà Tử Nghiệp đem cô nhóc đang ngủ ngon ngọt ôm nhẹ vào trong ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm. Cảm giác được lấp đầy trong ngực, anh cuối cùng cũng nhắm mắt lại.



Hà Tử Nghiệp cuối cùng vẫn là Hà Tử Nghiệp, mặc kệ ở trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu cưng chiều, sự cố chấp bá đạo trong anh vẫn không một chút thay đổi, chẳng qua khi đưa mặt về pháo người mình yêu, anh đã đem gương mặt trong bóng tối ẩn giấu đi mà thôi. Nếu có một ngày, có việc dụ ra con dã thú ẩn giấu trong lòng anh, thì đó tuyệt đối là rất đáng sợ.