Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 43 : Cùng nhau đến bạc đầu

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Trần Mạt Lỵ vừa thấy Hà Tử Nghiệp, đầu đang ngẩng cao nhất thời thấp xuống. Trong lòng hốt hoảng, ả hồ ly kia lại là bạn gái của người này? Nếu ả sớm biết, ả tuyệt đối sẽ không tới đây! Ả cũng là được cưng chiều mà lớn lên, chưa từng sợ qua bất cứ ai, nhưng người này không giống như vậy, từ lần đầu tiên ả nhìn thấy người này, ả đã không dám đi trêu chọc hắn. Đây là một loại trực giác, thay vì nói là trực giác của phụ nữ, chẳng bằng nói đây chính là loại cảnh giác của kẻ kinh doanh ma túy hình thành.



“Hà …Hà Tử Nghiệp.” Ả miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười, nhưng giọng nói không tự giác có chủ run rẩy.



“Đến tìm Hàn Mộ Vân ?” con ngươi của Hà Tử Nghiệp tối như mực, dường như một chút ánh sáng cũng không chen vào được, giống như hút hết mọi vật trên thế gian này vào đó. Cả người Trần Mạt Lỵ lạnh băng, nhanh chóng cúi đầu, gật đầu lung tung, thật ra ả tới đây làm gì thì ai cũng biết.



“Lên đi, hắn ở trên lầu.” giọng nói Hà Tử Nghiệp cực kỳ bình tĩnh, lại khiến Trần Mạt Lỵ không dám thở mạnh, nhưng những lời này của anh đối với ả lại không khác gì lệnh đặc xá, lời vừa dứt Trần Mạt Lỵ liền xách chiếc túi hàng hiệu vội vàng đi lên lầu.



“Ngày mai, cô định giờ, chúng ta nói chuyện một chút.” Âm thanh Hà Tử Nghiệp từ phía sau truyền đến, chân Trần Mạt Lỵ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào, ả điều chỉnh thân thể, sắc mặt trắng bệch, liều mạng muốn chạy trốn, kích động nói một câu: “Được.”



Những gì nên nói đã nói, Hà Tử Nghiệp cũng không để ý đến ả, anh nâng cằm Lâm Cảnh Nguyệt, khẽ nhìn lên mặt cô, Lâm Cảnh Nguyệt bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, đem mặt tránh khỏi tay anh: “Không nên nhìn, xấu.”



Anh đau lòng hôn lên gò má sưng đỏ của cô: “Không xấu, Nguyệt Nha Nhi là đẹp nhất.” Anh khẽ mỉm cười, trong con mắt là bóng dáng nho nhỏ của cô, “Anh đưa em về nhà.”



“Nhưng…còn đang giờ làm việc.” Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó xử. mặc dù cô bây giờ không có tâm trí để làm việc, nhưng dưới nhiều ánh mắt như vậy, một ông chủ như anh sao lại có thể đường hoàng mang theo cô trốn việc, như vậy đối với anh sẽ ảnh hưởng không tốt.



“Không sao, công ty của mình.” Đây là câu nói giắt mép thường xuyên gần đây của anh, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn dáng vẻ không quan tâm của anh, cười hì hì một tiếng, Diệp Tử của cô thật đáng yêu, “Được, chúng ta về nhà.”



Thế giới bên ngoài có mưa gió như thế nào, ít nhất cô luôn có anh bên cạnh.




“Dâm đãng? Dâm đãng hơn không phải em cũng chưa từng làm qua.”



Đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời đau nhức, tại sao cô cảm thấy đối thoại giữa bọn họ càng ngày càng không trong sáng rồi! Kể từ ngày đó, mặc dù là đề tài bắt đầu là gì, cuối cùng nhất định sẽ chuyển đến sự tình này! thật nhức đầu, “Hà Tử Nghiệp, anh có thể hay không… đúng, có thể hay không bình thường một chút?”



Hà Tử Nghiệp nghe vậy nhíu mày: “Anh nơi nào không bình thường? không thỏa mãn em?”



“Hà Tử Nghiệp!” Lâm Cảnh Nguyệt tức muốn giơ chân, có thể nói chuyện đơn giản hay không hả? Có thể hay không hả? Hà Tử Nghiệp nhìn cô tức giận, vội vàng kéo cô vào trong ngực, ở thời điểm cô sắp xù lông vội vàng trấn an: “Được rồi! Anh không nói!”



Lâm Cảnh Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, giống như không tin anh có thể cam kết như vậy. Hà Tử Nghiệp bị cô làm cho dở khóc dở cười, nói cũng không được, không nói cũng không được, rốt cuộc là anh phải làm gì đây?



“Mặt còn đau nhức không hả?” Khi về, đã xử lý vết thương cho cô, nhưng hiện tại vẫn sưng đỏ, gương mặt của cô da thịt rất non mềm, bây giờ lại sưng như vậy thật là khiến anh đau lòng muốn chết mà.



“đã sớm hết đau rồi!” Lâm Cảnh Nguyệt không để ý phất tay, đây coi là gì, kiếp trước anh vì cô còn đau đớn đến mức nào, kiếp này cũng chỉ là một cái tát, làm sao đủ bù đắp cảm giác đau lòng muốn chết kia chứ?



“Vậy tối mai chúng ta đi tản bộ đi!” Hà Tử Nghiệp tựa đầu vào cổ của cô nói, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, người này sao lại cố chấp với việc tản bộ như vậy chứ, nhưng nếu không đồng ý sợ rằng anh sẽ còn nhiều kiểu suy nghĩ khác, cô cố một chút là được rồi, ôm bờ vai rộng của anh, bất đắc dĩ nói: “đi đi, đi đi.”



Môi của Hà Tử Nghiệp ở nơi không ai nhìn thấy khẽ nâng lên, tuyết rơi, anh chỉ muốn cùng nàng nắm tay đi, cho đến bạc đầu.