Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 47 : Âm mưu được như ý?

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Mặc dù hành động áp bách Lâm Cảnh Nguyệt đi cục dân chính chưa thành công, nhưng Hà Tử Nghiệp lại mượn cơ hội này đạt được một đống phúc lợi khiến cho những ngày qua trôi qua thật hài hòa, đi làm nhìn người đẹp, tan việc ôm người đẹp, cuộc sống như vậy thực sự là không khác gì thần tiên.



Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nhưng Hà Tử Nghiệp biết cuối năm nay khẳng định sẽ không yên tĩnh như vậy. Qủa nhiên, như anh dự tính, hôm nay vừa đi làm đã nhận được điện thoại xin nghỉ một tuần của Hàn Mộ Vân, Hà Tử Nghiệp không nói nhiều, hỏi qua loa vài câu cho có lệ, trong lòng lại âm thầm hả hê, chuyện lớn như vậy chỉ xin nghỉ một tuần sao? Là Hàn Mộ Vân đánh giá cao bản thân mình hay là anh đánh giá quá thấp Trần Mạt Lỵ ?



Nhưng mà hiện tại việc anh tò mò nhất là, Trần Mạt Lỵ đến cùng đã giải quyết cái vấn đề này như thế nào khi Hàn Mộ Vân uống say? Một tay Hà Tử Nghiệp đặt trên quai hàm vui thích suy tư, tròng đôi mắt xanh đen lại tràn đầy hứng thú tệ hại, khiến Lâm Cảnh Nguyệt vừa bước vào nhìn thấy đã nổi da gà, chẳng lẽ anh lại đang nghĩ trò gì gian trá ?



Buổi tối hôm qua Lâm Cảnh Nguyệt thực không chịu nổi Hà Tử Nghiệp quấy nhiễu, ngày trước cô còn không biết anh là người khó chịu như vậy! Không, phải nói là trên giường hóa dê, xuống giường lại giả vờ đứng đắn! Nhưng vì trấn an cho việc không đi cục dân chính mà trở nên luống cuống, cô không thể không đồng ý với anh, cùng với anh cùng nhau hồ đồ.



Vào lúc này, vừa nhìn thấy nét mặt của Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt đã cảm thấy không ổn, cô đang nghĩ tối nay có nên hay không chạy đến nhà Trần Huyễn tránh một chút, quá đáng sợ, cô còn muốn sống thêm mấy năm, cũng không muốn cùng anh sung sướng quá mà chết!



“Sững sờ cái gì! Tới đây!” thấy Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử Nghiệp ngoắc ngoắc tay bảo cô đến, cầm lấy văn kiện trên tay cô, liền đem cô ôm vào trong ngực: “Thế nào?”



Thân thể Lâm Cảnh Nguyệt bỗng cứng ngắc giống như cọc gỗ, chỉ sợ ngay tại phòng làm việc anh lại nghĩ ra cái việc quái đản gì, vội vội vàng vàng tránh thoát tay anh nhảy xuống, chạy như khói về phía cửa, chạy xa câu nói còn chưa dứt: “Em còn có việc, về phòng trước!”



Hà Tử Nghiệp nhíu nhíu mày, cô nhóc này sao vậy? Chẳng lẽ còn xấu hổ, ai u, vậy là dạy vẫn chưa đủ rồi! Tối nay xem ra phải lại cố gắng chỉ dạy rồi. Bên này, Lâm Cảnh Nguyệt trở về phòng làm việc cứng rắn rùng mình, cô quay đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của Hà Tử Nghiệp qua cửa kính thở dài một tiếng, tối nay lại chịu hình rồi.
Hàn Mộ Vân suy nghĩ ổn thỏa mới mở cửa, nhìn Trần Mạt Lỵ tê liệt ngã trên ghế sofa sợ hãi nhìn mình, liền bước đến trước mặt ả cười quỷ dị: “Như thế nào? Cảm giác có dễ chịu hơn chưa? Có muốn thể nghiệm thêm một lần hay không?” Nhìn đôi mắt hoảng sợ không ngừng chảy nước mắt của Trần Mạt Lỵ, Hàn Mộ Vân dịu dàng sờ tóc ả, nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ cô còn muốn tôi chịu trách nhiệm hay không? Có muốn trở về của chính mình hay không?”



“Tôi về nhà! Về nhà!” Trần Mạt Lỵ ôm lấy đầu gối không ngừng co rúc cơ thể của mình, sợ hãi gật đầu, cơ bản không dám nhìn trực tiếp ánh mắt của Hàn Mộ Vân.



“Rất tốt, nghe lời sớm một chút không phải là tốt sao.” Hàn Mộ Vân nâng lên khóe môi: “Vậy còn muốn tôi chịu trách nhiệm không?”



“Không…không cần!” Trần Mạt Lỵ mức nở, đầu lắc như trống bỏi.



“Thật nghe lời, ngày mai tôi cùng cô về nhà nói chuyện cho rõ ràng, Hả?” tay Hàn Mộ Vân chậm rãi dời đến bên cổ Trần Mạt Lỵ vuốt ve, sức lực nhẹ như vậy lại khiến Trần Mạt Lỵ sợ hãi khôn cùng, ả run rẩy mở miệng: “Được…”



Hàn Mộ Vân cuối cùng cũng hài lòng thả tay, mềm không được thì rắn vẫn dùng tốt thôi! “Chuẩn bị, sáng sớm mai chúng ta trở về thành phố S!” câu nói Hàn Mộ Vân vừa dứt hắn liền thư thái vào phòng. Hắn tin là Trần Mạt Lỵ đã bị hắn hù sợ, từ nay về sau hắn có thể thoát khỏi ả, nhưng mọi chuyện cơ bản lại không phát triển theo hướng mà hắn tưởng tượng.



Nhìn hắn đi xa, Trần Mạt Lỵ rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt ả tái nhợt, mảnh mai tiều tụy, trong mắt lại vẻ lạnh lẽo âm u, quỷ dị dọa người. Chuyện cho tới lúc này, ả tuyệt đối sẽ không buông tay! Ả đã bỏ ra cái giá lớn nhất có thể trả! Hàn Mộ Vân, người này chỉ có thể là của ả! Ai cũng không thể cướp đi!