Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 51 : Người đàn bà điên cuồng

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Rất nhanh sẽ đến mùa xuân, Hà Tử Nghiệp chỉ có thể ở nhà họ Lâm một buổi chiều liền vội vội vàng vàng trở về thành phố A, nhà anh không như những gia đình khác, thời điểm lễ mừng năm mới chính là lúc bận rộn nhất, cho dù anh có chán ghét như thế nào, cũng không tránh khỏi được các buổi quan hệ xã giao.



Hà Tử Nghiệp vốn muốn mang Lâm Cảnh Nguyệt cùng đi, để cho cô ở trong các buổi tiệc lộ diện, cũng tính toán tốt về sau dành cho hai người. Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt lại không muốn để cho cha mẹ mình cô đơn trong dịp mừng năm mới, Hà Tử Nghiệp cũng chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ này, ánh mắt mong đợi của cô thật khiến anh không thể cự tuyệt.



Mùng 8 Lâm Cảnh Nguyệt đi làm, ở nhà cô cùng cha mẹ thư thư phục phục ăn xong bữa cơm đoàn viên, thỉnh thoảng cùng Hà Tử Nghiệp nấu cháo điện thoại, những ngày này cực kỳ thoải mái. Hà Tử Nghiệp đối với cô vẫn cứ như vậy, ban ngày, vì bận rộn xã giao nên ít nghĩ ngợi, nhưng trời vừa tối, đầu óc cứ như chuyến xe quen thuộc khiến anh liền nhớ đến vợ còn của mình. Nếu có cô ở đây, nhất định sẽ vo thành một cục núp ở trong ngực anh, thỉnh thoảng nghịch ngợm khiến cho anh ngứa ngáy da thịt, cũng có khi bị anh chọc tức quá mức sẽ nhe răng cán cho anh một ngụm. Chơi mệt sẽ trở nên ngoan ngoãn, thu lại móng vuốt nho nhỏ của mình, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ giương, cánh mũi xinh xắn hít hít, khiến cho người ta nhịn không được mà hết sức thương yêu. Hà Tử Nghiệp vuốt vị trí trổng ỗng bên cạnh thở dài, lật người, đem gấu bông Đại Hùng của Lâm Cảnh Nguyệt ôm vào trong ngực. Vợ không ở đây thật sự là việc chán ghét nhất rồi!



Đàn ông, đói khát quá lâu tới một mức nào đó sẽ biến thành sói hoang, cũng là sói hoang nguyên một tháng! Những lời này được Hà Tử Nghiệp phát huy hết sức tinh tế, cũng được Lâm Cảnh Nguyệt thể nghiệm vô cùng tinh tế. Lâm Cảnh Nguyệt vừa về tới nhà liền bị anh bày ra tư thế mãnh liệt tấn công hù sợ, có cần phải như vậy không chứ, cô không phải chỉ là về nhà có 7 ngày thôi ư, người này vì sao lại biểu hiện giống như bị bỏ đói 01 năm vậy chứ? Này, đây gọi là hôn sao? Đây rõ ràng chính là cắn đó! Còn nữa, bàn tay kia có cần ra sức lớn như vậy chứ! Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng rơi lệ, Diệp Tử nhà cô có phải là ăn trúng cái gì không nên ăn không?!



Cũng khi biết là do Hà Tử Nghiệp dùng sức quá hay là do nguyên nhân gì, lúc anh ăn uống no đủ muốn ôm cô đi ngủ, Lâm Cảnh Nguyệt lại đột nhiên ôm bụng đau đến mức mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, dáng vẻ đau đớn vô cùng, khuôn mặt vốn hồng hào cũng trở nên tái nhợt. Hà Tử Nghiệp nhanh chóng nhảy xuống giường, lung tung mặc áo quần muốn mang cô đến bệnh viện. Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt lại sống chết bám giường không chịu. Nói giỡn, đến bệnh viện nói thế nào? Nói là lâu quá không gặp mặt nên động tác quá mạnh khiến cô chịu không nổi?! Cô không chịu nổi xấu hổ đâu!




Lâm Cảnh Nguyệt chỉ đi đến chợ bán thức ăn gần nhà, cô tuy có chút đỉnh đạc nhưng vẫn biết cơ thể quan trọng, cho nên cũng không muốn đi quá xa, cũng không đi dạo quá lâu, chỉ mua vật cần thiết liền xách đồ chuẩn bị về nhà. Chợ bán thức ăn cách nhà cô không xa không gần, chỉ một trạm xe buýt, Lâm Cảnh Nguyệt ước lượng đồ trên tay cũng không quá nặng, cũng chưa từng ngồi xe buýt, đoạn đường này người cực kỳ nhiều, cô không thích cảm giác người người chen chúc.



10 phút lộ trình, Lâm Cảnh Nguyệt xách theo một túi rau dưa, thịt cá các loại đi qua đường cái, về nhà cần rẽ qua một con hẻm nhỏ. Nơi cô ở là khu công nhân, điều kiện tự nhiên không quá tốt, đường lớn không nhiều, hẻm nhỏ cũng không ít, hiện tại là giờ làm việc, trong hẻm cũng vắng vẻ không còn mấy người.



Trái tim Lâm Cảnh Nguyệt chợt đạp loạn, giống như có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Cô lắc đầu, muốn đem cảm giác kỳ quái này quên đi, tại sao lại có thể có chuyện gì? Nhất định là cô ngủ không ngon. Nhưng cô vẫn bước nhanh hơn, ra sức mau chóng đi ra khỏi con hẻm. Lâm Cảnh Nguyệt không biết đây chính là bản năng của con người đối với nguy hiểm.



Khi cô sắp ra khỏi đường hẻm, trên đầu lập tức bị chụp vào một khoảng tối, Lâm Cảnh Nguyệt cả kinh trong lòng, đang muốn ngẩng đầu lên, lại bị người dùng khăn tay bịt chặt miệng, chân cô mềm nhũn, trước mắt tối đen như mực, tiếp theo cái gì cũng không biết.