Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 57 :

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Gần đây Lâm Cảnh Nguyệt vô cùng buồn bực nguyên nhân chính là bạn nhỏ Hà Ý từ nhỏ đã không giống với người khác, là trẻ con không khóc không nháo không làm khó thì cũng thôi đi, coi như làm cho người lớn yên tâm, thế nhưng đứa bé này tại sao lại càng ngày càng trầm lặng đây? Lâm Cảnh Nguyệt không rõ, dù là Hà Tử Nghiệp cũng không có kiệm lời đến nước này đâu, tại sao con trai của cô lại biến thành như vậy chứ?



Đầu tiên là vào sinh nhật 1 tuổi của Hà Ý, bọn họ mời rất nhiều bạn bè đến chuẩn bị xem Hà Ý chọn đồ vật đoán tương lai, Lâm Cảnh Nguyệt đem Hà Ý để lên bàn, nhưng Hà Ý lại cứ ngốc ngốc ngồi đó, mắt to long lanh nhìn cô, một cái cũng không nghía đến đồ vật để trên bàn, Lâm Cảnh Nguyệt vò đầu bứt tai, cuối cùng dứt khoát đem toàn bộ đồ đến trước mặt con trai, khích lệ con cưng của mình, “Ngoan, Tiểu Ý ngoan, thích cái nào thì chọn cái đó đi được hay không?”



Bánh bao nhỏ Hà Ý không có phản ứng, ánh mắt sáng long lanh chớp chớp, còn ý vị nhìn chằm chằm mẹ mình.



Lâm Cảnh Nguyệt không buông tha, tiếp tục khích lệ, “Tiểu Ý có muốn cái kia hay không? Cái kia thì sao? Không phải à…Hay là cái này?” Lâm Cảnh Nguyệt đem đồ trên bàn từng cái từng cái lắc lư trước mặt cậu nhóc, muốn đưa tới sự chú ý của con trai, ai biết một cái Hà Ý cũng không thèm nhìn, chỉ đưa bàn tay nhỏ, “Tê tê…” đây là hai chữ mà Hà Ý có thể nói được, hơn nữa là hơn 8 tháng mới biết, lần đầu tiên nghe thấy con trai mở miệng gọi mẹ, Lâm Cảnh Nguyệt không có tiền đồ mà rơi nước mắt, ôm con trai vừa khóc vừa cười, thiếu chút nữa hù sợ Hà Tử Nghiệp.



Nhưng mà làm cho Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu chính là về sau cho dù cô dùng thứ gì để hấp dẫn, Hà Ý cũng không chịu nói nữa rồi, bây giờ cũng đã thêm mấy tháng, vẫn chỉ biết “Tê tê.” Nhưng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt có chút hả hê, đặt biệt là khi đối mặt với Hà Tử Nghiệp: “Nhìn đi, con trai so với cô thân thiết hơn.” Đối với Hà Tử Nghiệp, loại kiêu ngạo này hoàn toàn không có thể hiểu được, trong lòng của anh, lúc nào mở miệng kêu ba không quan trọng, dù sao cuối cùng nhất định sẽ gọi…



Lâm Cảnh Nguyệt đối với con trai của mình không hề có bất kỳ lực kháng cự nào, đành phải đem thân thể nhỏ bé mềm nhũn của con trai ôm vào trong ngực, xin lỗi nhìn mọi người: “Xin lỗi, tôi…” Lâm Cảnh Nguyệt trợn to hai mắt ngạc nhiên nhìn, con trai cô lại chủ động hôn cô, dù chỉ một thoáng, Lâm Cảnh Nguyệt cũng cảm thấy hoa xuân nở rộ trong lòng, ngay cả gió mát cũng trở nên ấm áp, nhưng cô chưa kịp hưởng thụ say mê, bánh bao nhỏ liền bị Hà Tử Nghiệp cường ngạnh cướp đi nhét vào trong ngực mẹ Hà, anh nắm cả người Lâm Cảnh Nguyệt, nghiêm túc từng câu từng chữ: “Không nên quáy rầy tiến trình, để mẹ đi kiếm, mẹ có kinh nghiệm.”



Thật sự là như vậy phải không? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng con trai đã bị bà nội ôm đi, cô chỉ có thể từng bước quay đầu cách xa cái bàn, Hà Ý ngơ ngác nhìn hương hương tê tê bị gương mặt băng bó đoạt đi, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, mắt to đã ươn ướt, bé khịt khịt cái mũi nhưng vẫn không có khóc lên, chỉ nhìn chằm chằm hướng Lâm Cảnh Nguyệt không quấy không nháo, dáng vẻ như vậy khiến cho mẹ Hà thương đến tận trong tâm.



Cuối cùng, Tiểu Ý vẫn rất kiên trì, bé thật sự không đến cầm thứ gì…tuy vậy, phía dưới vẫn có một đám tiếng khen tặng, cái gì tiểu thiếu gia về sau nhất định sẽ học thức uyên bác, các lĩnh vực đều tinh thông…, cái gì mà đứa bé này về sau khẳng định sẽ thông minh hơn người khác, khiến Lâm Cảnh Nguyệt nghe đến nhức cả đầu, Tiểu Ý nhà bọn họ cũng chỉ là một đứa bé tùy hứng mà thôi, tại sao lại bị nói như thần đoán tương lai vậy chứ.


Lại không nghĩ rằng Lâm Cảnh Nguyệt đang ở bên cạnh mình đã đem nọi dung cuộc điện thoại nghe rõ ràng, nhìn Hà Tử Nghiệp muốn cúp điện thoại, liên nhanh chóng giành được: “Mẹ, Tiểu Ý khóc sao? A, được được, chúng con lập tức đến liền, dạ, mẹ gặp lại sau.” Cúp điện thoại, Lâm Cảnh Nguyệt lập tức lật người xuống giường mặc quần áo, vừa mặc còn vừa thúc giục Hà Tử Nghiệp: “Diệp Tử nhanh một chút, đi đón Tiểu Ý thôi.”



Hà Tử Nghiệp nhìn nhìn cơ thể mình, ngắm ngắm tiểu huynh đệ không thể tranh giành, nhất thời lửa ghen tích tụ trong lòng đi lên: “Không đi, muốn đi em tự mình đi đi.”



Lâm Cảnh Nguyệt đang mặc quần áo dừng tay lại, lúc nghe được lời này cũng biết người đàn ông của mình đang nổi đóa, không thể làm gì khác hơn là bước tới dụ dỗ, lại còn phải hôn hít không ngừng mới đem anh trấn an được, hơn nữa còn phải đồng ý tối nay nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt, lúc này Hà Tử Nghiệp mới không cam nguyện đứng dậy đi đến rước tiểu tổ tông nhà mình.



Đón Tiểu tổ tông về nhà, Hà Tử Nghiệp liền mong đợi “bữa tiệc lớn” tối nay, ai ngờ Lâm Cảnh Nguyệt lại nhìn anh một cách tội nghiệp, nói muốn cùng Tiểu Ý ngủ chung, Hà Tử Nghiệp không muốn nhịn cũng không cần nhịn nữa, trực tiếp ôm Lâm Cảnh Nguyệt muốn đi vào phòng ngủ, ai biết vừa mới bước đi một bước------



“Mẹ…mẹ…” Hà Ý đã thút thít ở phía sau, đứa bé này khóc cũng không lớn tiếng, nhưng chính cái tiếng kêu nho nhỏ như mèo kêu nghẹn ngèo lại khiến cho lòng Lâm Cảnh Nguyệt tràn đầy cảm giác tội ác, lập tức đẩy Hà Tử Nghiệp ra ôm con trai vào lòng: “Bảo bảo không khóc, mẹ mang Tiểu Ý đi ngủ, mẹ không để ý tới ba…”



Hà Tử Nghiệp nhìn vợ yêu ôm con trai đi vào một căn phòng khác, một cước đá cửa phòng thật mạnh.



Đừng tưởng rằng anh không thấy, tên oắt kia trên mặt cơ bản không có giọt nước mắt nào, cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi, không có cách nào rồi.



Được rồi Hà Tử Nghiệp, anh nhận thua đi, địa vị của anh trong lòng vợ yêu thật ra không thể so với tên oắt kia đâu…