Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 59 :

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là tại nhà ăn của công ty, người khác đều đang cúi đầu ăn cơm, chỉ có một mình cô đang cầm ly trà sữa cười híp mắt, giống như chú mèo vừa được ăn no. Tôi lập tức liền bật cười, đây nhất định là một cô bé vừa mới tốt nghiệp. Cô nghe thấy, hung tợn nhìn về phía đây. Mắt to long lánh, giống như châu ngọc, sàng ngời lung linh, có một loại phong tình đặc biệt. Trong nháy mắt đó tôi nghe thấy nhịp tim mình rối loạn một nhịp.



Sau này biết rõ cô, có lẽ là vô tâm, cũng có lẽ là cố ý, tôi cũng không biết rõ. Khi nghe được Hà Tử Nghiệp đang theo đuổi cô tôi ngây ngẩn cả người, tôi cũng không tin Hà Tử Nghiệp lại có thể thích phụ nữ, còn lại là một cô bé như vậy, nhưng mà, trong lòng tôi lại ê ẩm khó chịu, bởi vì tôi biết, tôi không thể tranh được hơn Hà Tử Nghiệp. Khi tôi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì tôi sợ hãi không dứt, tôi nghĩ tôi đã thích cô.



Trong công ty có rất nhiều nữ đồng nghiệp bàn tán về tôi…tôi sớm đã biết, từ nhỏ nhân duyên với phụ nữ của tôi thường rất tốt, có lẽ là do tính cách của tôi, cũng có lẽ bởi vì diện mạo này của tôi. Nhưng nghe được cô cũng có trong đám người đó, tôi lại vui mừng muốn nhảy lên, cô đối với tôi cũng có cảm giác!



Chuyện này liền thuận nước đẩy thuyền, cô trở thành bạn gái của tôi, tôi có thể cùng cô về nhà, có thể ăn món cô làm, có thể hôn cô…cả đời tôi chưa từng có hạnh phúc như vậy, mặc dù Hà Tử Nghiệp vẫn thỉnh thoảng cảnh cáo bên tai, nhưng mà tôi lại không thèm để ý. Tại sao tôi lại không thể sống tốt với cô? Nam chưa cưới, nữ chưa gả, giữa chúng tôi quang minh chính đại, không có gì có thể khiến cho người khác lên án.



Nhưng mặc dù luôn an ủi mình như vậy, tôi vẫn lo lắng đề phòng, bởi vì người đàn bà đáng sợ ở nhà. Đúng, đáng sợ, Tôi chưa từng thấy người đàn bà điên cuồng như vậy, cô ta có thể vì lợi ích của mình bất chấp tất cả, mặc dù giữa chúng tôi chưa hề có quan hệ thực chất nào, nhưng tôi lại không thể không tuyên bố với bên ngoài cô ta là vợ của tôi. Tôi thừa nhận, tôi sợ, tôi sợ Cảnh Nguyệt biết sự tồn tại của người đàn bà kia, cho nên tôi luôn hết sức giấu diếm.



Nhưng cũng có một chút tin tức bị lộ ra, trong công ty truyền đi xôn xao, cô đỏ mắt tìm tôi, hỏi tôi đây có phải là sự thật không, tôi kiên định lắc đầu, nói không phải, nhưng tôi có thể làm sao đây? Tôi không thể nói cho cô biết chân tướng, chỉ có thể gạt cô. Cô bé ngốc, nghe tôi nói sẽ ly hôn liền cười rộ lên, cô ấy sao lại tin tưởng tôi như vậy. Tôi ôm cô, trong lòng cũng đang rỉ máu, Cảnh Nguyệt, em có biết hay không tôi vẫn đang một mực lừa dối em?
Tôi kết hôn, là hôn sự do cha sắp đặt, vợ tôi là một người con gái rất dịu dàng, cô ấy không biết quá khứ của tôi, đối với tôi rất tốt, chung quy là một người cẩn thận. Tôi không có vấn đề, tôi biết rõ, đối với cha tôi mà nói, ông cũng không tính quan tâm, chỉ cần tôi có thể cho ông một đứa cháu là được.



Lúc sinh nhật của cô, tôi đến mộ của cô, tặng cô hoa Bách hợp mà cô thích nhất, đem tin tôi kết hôn nói với cô. Tôi muốn cô đối với tôi sớm chết tâm đi, nhưng mà, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không lừa gạt cô nữa, nếu có kiếp sau tôi vẫn muốn đoạt cô tới tay mình!



Trong hình, cô cười chói mắt như vậy, tôi nhìn nhìn nước mắt liền chảy xuống, gần đây tôi luôn đa sầu đa cảm, có lẽ thật sự đã già rồi, nhưng cô vẫn còn trẻ tuổi như thế, trẻ tuổi như thế…



Lâm Cảnh Nguyệt, ba chữ này đã bị mũi dao sắc bén của năm tháng từng dao từng dao khắc sâu trong lòng tôi, mỗi lần chạm đến đều thật sâu đau đớn, đau đến trái tim co quắp, mặc dù thời gian vẫn trôi qua, mặc dù sinh mạng đã bị bão cát vùi lấp rất nhiều thứ…



Tôi yêu cô, rất yêu, rất yêu, cuối cùng lại hại cô, tôi hối hận, sự ích kỷ của tôi đã cắt đứt sinh mạng tươi trẻ của cô, vì vậy cô đi, dùng loại phương thức này trừng phạt tôi…tôi chỉ có thể dựa vào một chút xíu ký ức về cô để sống qua ngày, áy náy mà đau khổ, cho đến những ngày cuối cùng của sinh mệnh.