Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 11 :
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Phải mấy tháng sau Dương Thiếu Quân mới gặp lại Tô Duy.
Hôm đó vì Tề Vĩnh Húc phải ở lại trực nhật, nên hắn định leo tường vào trường X giúp bạn mình rồi cùng nhau về sớm, kết quả còn chưa đi đến tường đã thấy Tô Duy quần áo xộc xệch đi ra, hiển nhiên vừa treo tường xuống.
Phía sau trường X là một khu dân cư, Dương Thiếu Quân thấy Tô Duy đi vào một con đường nhỏ, vì bị nhà dân che mất tầm nhìn, nên hắn vội vàng chạy tới, vỗ vào vai Tô Duy: “Này..”
Tô Duy quay đầu lại, Dương Thiếu Quân cao hơn cậu một cái đầu, nên đập vào mắt cậu là bộ đồng phục học sinh anh đang mặc. Đồng phục của Tề Vĩnh Húc bị anh nhét vào trong cặp, vẫn còn đang khoác trên người bộ đồng phục trường mình, Tô Duy vừa nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, bày ra tư thế phòng bị, sau đó mới nhìn rõ gương mặt Dương Thiếu Quân, cậu không khỏi sửng sốt.
Một lát sau, Tô Duy ngờ vực hỏi: “Anh... là người trường L?”
Trường L toàn đám lưu manh, cho nên Tô Duy phản ứng như này cũng không có gì lạ. Dương Thiếu Quân vốn quen với mấy ánh nhìn thành kiến, nhưng không rõ tại sao lần này hắn lại thấy không vui, hắn khoanh tay ôm ngực cười nhạt, cố ý bày ra vẻ mặt đê tiện: “Đúng, anh học trường L. Bộ đồng phục lần trước là mượn của bạn.”
Tô Duy nhìn hắn đầy đề phòng: “Anh, anh muốn làm gì?”
Dương Thiếu Quân trừng mắt, tỏ vẻ dữ tợn nói: “Nói nhiều! Trên người có bao nhiêu thì đưa hết ra đây!” Mấy năm giao du với đám côn đồ, hắn học được không ít trò lưu manh giống thế này.
Hắn tiến sát lại gần, vốn là chỉ định đùa một chút, ai ngờ cái cậu trai gầy nhom kia lại đột nhiên tung chiêu, đấm vào hông hắn một cái, sau đó dứt khoát rời đi, cú đánh quá hoàn mỹ! Dương Thiếu Quân chỉ thấy trời đất quay cuồng, lúc định thần lại đã ngã xuống mặt đất.
Đến khi hắn ôm bụng ngồi dậy, người kia đã chạy rất xa rồi. Hắn lau bùn đất trên mặt, nhổ cát dính bên miệng xuống, giận dữ nở nụ cười, hướng bóng lưng kia la lớn: “Này, em chạy cái gì? Người cần chạy là anh mới phải!”
Mấy ngày sau, Dương Thiếu Quân đều cắm cọc ở phía sau tường, ngồi đợi Tô Duy tan học leo ra ngoài. Cậu nhóc này dường như rất thích cảm giác lén lút, rõ ràng đã tan học, cửa trường mở rộng ra, vậy mà hết lần này tới lần khác đều qua góc tường âm u này mà trèo.
Dương Thiếu Quân bám đuôi cậu vài ngày, phần lớn thời gian Tô Duy vừa nhìn thấy hắn đã chạy lẹ, cũng có khi đi tới chỗ anh tung một cước rồi chạy, ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng có. Nếu Dương Thiếu Quân đuổi theo, cậu hai nhà họ Tô sẽ lại xoay người đánh anh phát nữa, rồi như một thiếu nữ bị bắt nạt hoảng hốt bỏ chạy.
Đến ngày thứ hai mươi, lần đầu tiên Dương Thiếu Quân tránh được cú đánh của Tô Duy, để tránh đợt công kích tiếp theo, hắn núp vào gốc cây đại thụ gần đó, vừa thở hổn hển vừa cười: “Em ghê thật đấy.”
Tô Kiềm có vẻ thờ ơ.
Dương Thiếu Quân nắm lấy tay anh, phát hiện tay anh cũng rất lạnh, không giống như tay hắn đầy mồ hôi nóng. Hắn hỏi: “Anh biết khiến em đau đầu nhất là chuyện gì không?”
Tô Kiềm nhìn hắn, không nói lời nào.
Dương Thiếu Quân nâng mi, hắn cười tà: “Vừa rồi em nổ súng bắn một tên, cơ mà tên kia không cầm súng. Bây giờ về phải viết báo cáo với cấp trên, nói rõ lý do nổ súng, còn bị thẩm tra nữa… đúng là lắm chuyện.”
Tô Kiềm lạnh lùng cười, vẫn không cất lời nào.
Lão Mạnh ngồi bên cạnh lắc đầu thở dài.
Đèn pin chiếu mỗi lúc một gần, đã có người đi vào trong đống phế tích tìm người. Dương Thiếu Quân liếc nhìn điện thoại trong tay, thầm mắng tên đội phó: Nhóc con, trên đường bị tình nhân giữ lại à! Hay là muốn truất ngôi hắn?!
Một tia sáng màu đỏ quét qua chỗ bọn họ, Dương Thiếu Quân giữ vai Tô Kiềm lại, làm khẩu hình nói với anh. “Súng ngắm đấy, cháu trai kia đang tìm chúng ta!” Xong rồi quay đầu theo dõi động tình phía bên ngoài.
Tô Kiềm nhìn hồng quang quét tới quét lui, lại nhìn Dương Thiếu Quân đưa lưng về phía anh, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: Bọn họ đang diễn trò phải vậy không? Nếu đẩy tên “đầu sỏ” này ra ngoài, liệu trò đùa này có kết thúc?
Mấy giây sau, mấy tên áo đen tìm người đột nhiên nghe thấy tiếng chửi “Con mẹ nó!”, quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một người đàn ông mang vẻ mặt khó tin nhìn bọn họ. Trong lúc nhất thời, hai bên đưa mắt nhìn nhau, còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tia sáng đỏ quét đến ngực Dương Thiếu Quân, sau đó dừng lại.
“Pằng!” Tiếng súng lại vang lên.