Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 13 :
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Số lần Dương Thiếu Quân tới tìm Tô Duy càng ngày càng ít. Tô Duy không biết có chuyện gì, nhưng cậu mới bước vào học kỳ hai năm cuối cấp, bài vở ngày một nặng nề, cho nên cũng không quá để tâm tới chuyện này.
Có một ngày, giờ tan học, Dương Thiếu Quân đến trường X, vừa đi đến cổng đã bị Tô Kiềm ngăn lại.
Tô Kiềm nhìn hắn đầy khinh miệt hỏi: “Muốn làm gì?”
Dương Thiếu Quân nhìn anh, ánh mắt tức giận sắc nhọn tựa một con dã thú, bàn tay nắm thành quyền, tiếng đốt ngón tay kêu răng rắc.
Tô Kiềm lập tức cười nhạo: “Được rồi, đừng làm ồn trước cổng trường, đi theo tôi.” Lão Mạnh vừa định đi theo đã bị anh ngăn lại: “Chú Mạnh, chú đứng đây đợi đi. Người như cậu ta..” Anh liếc nhìn Dương Thiếu Quân, “Không cần chú phải ra tay”.
Anh dẫn Dương Thiếu Quân đi vào trong trường X, dùng chìa khóa mở cửa phòng thể chất, đi vào, sau đó đóng cửa lại.
“Nói đi. Ở đây không có ai đâu.”
Dương Thiếu Quân gằn từng chữ nói: “Không phải mày nói sẽ đưa mẹ tao về Thượng Hải sao?” Đêm qua mẹ Dương Thiếu Quân đợi hắn ăn cơm xong, sau đó nói cho hắn biết, công ty phái mẹ hắn tới chi nhánh ở Vân Nam làm quản lý, bà muốn Dương Thiếu Quân cùng đi theo, bởi vì.. lần này đi ít nhất phải mấy năm. Dương Thiếu Quân hỏi mẹ có thể từ chối không, mẹ hắn nói trình độ học vấn của bà không cao, lăn lộn trong công ty bao năm mới tới vị trí này, nếu từ chối sẽ phải làm lại từ đầu.
Tô Kiềm vênh cằm lên: “Tôi đã suy nghĩ lại một chút, tên cặn bã như cậu, chỉ cần còn ở Thượng Hại là còn khiến tôi phải lo lắng.”
Dương Thiếu Quân nghiến răng nói: “Đừng có mơ! Tao không đi đâu!”
Tô Kiềm hỏi hắn: “Vậy cậu tốt nghiệp cái trường kia xong thì muốn làm gì? Cậu tin tôi có thể làm cho tất cả mọi nơi từ chối nhận cậu không, mẹ cậu cũng sẽ thất nghiệp. Đương nhiên, nếu cậu không tin cũng chẳng sao, cậu có thể tự mình kiểm chứng.”
Dương Thiếu Quân nhắm mắt, hít sâu một hơi, ẩn nhẫn hỏi: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Tô Kiềm nói: “Tôi chỉ muốn cậu cách em tôi xa ra một chút, trừ cái đó, cậu muốn làm gì cũng chẳng liên quan tới tôi.”
Dương Thiếu Quân tiếp tục hỏi: “Tô Duy có biết mày làm như này không?”
Tô Kiềm trả lời: “Em ấy sắp thi chuyển cấp, tôi không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm lý của em ấy. Chờ Tô Duy thi xong rồi, tôi sẽ nghĩ cách dạy em mình.”
Lời vừa dứt, Dương Thiếu Quân đột nhiên gầm lên, giơ nắm đấm tiến về phía anh. Tô Kiềm phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đòn công kích của hắn, sau đó nhanh chóng tung đòn, đá một cước vào bụng Dương Thiếu Quân.
Tô Kiềm nói không sai, tên lưu manh như Dương Thiếu Quân không cần lão Mạnh phải xuất chiêu. Năm phút sau, Dương Thiếu Quân ôm bụng nằm co quắp trên sàn nhà bằng gỗ, cả người hắn run lên. Đầu mỗi khớp xương trên người như bị ai tháo gỡ, chỗ nào cũng nhói đau. Hắn bị Tô Kiềm đánh ngã tổng cộng mười ba lần, lần nào hắn cũng đứng lên nhào tới, sau đó rất nhanh đã bị đánh gục. Giờ phút này, hắn không còn khí lực để đứng lên.
Lão Lư quan sát sắc mặt hắn, cười đầy ý tứ hỏi: “Cậu có cảm thấy, đoạn quan hệ này có chút phức tạp?”
Dương Thiếu Quân giơ tay đầu hàng: “Đừng, tiền bối đừng hỏi cháu. Cháu tới đây là hỏi chuyện của Tô Kiềm..”
Lão Lư cười cười lắc đầu, sau đó dời đề tài đến chuyện của Tô Kiềm: “Được rồi, vậy trước khi Tô Kiềm có biểu hiện lạ kia, cậu ta có bị cái gì kích thích không?”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút, nói: “Trước đấy anh ấy bị bắt cóc ám sát, hai lần, đám người đó có kề dao, một lần không thành công, lần kia thì bị xước tay, cũng không bị thương nghiêm trọng. Hôm qua chúng cháu còn bị tập kích một lần nữa, tình huống.. tương đối nghiêm trọng.” Bởi vì đám đạo tặc có dùng súng nên tin tức này tạm thời không thể kể ra.
Lư tiên sinh ghi vào vở: “Còn gì nữa không?”
Thấy Dương Thiếu Quân có vẻ do dự, Lư tiên sinh nhìn hắn nói: “Nghĩ cái gì thì phải nói ngay, không được lảng tránh. Biết đâu nguyên nhân cậu cho là không phải kia mới là nguyên nhân chủ yếu thì làm sao. Cái này xuất phát từ cơ chế phòng ngự trong tiềm thức, con người luôn muốn trốn tránh những..”
Dương Thiếu Quân bực mình cắt ngang lời ông: “Được rồi, được rồi, lời ngài vừa nói giống hệt Tô Duy lúc trước, chịu không nổi.” Nói rồi hắn chà xát cánh tay. Tô Duy đi du học trở về làm bác sĩ tâm lý, hành vi nào của hắn cũng bị lôi ra phân tích khiến Dương Thiếu Quân rất buồn bực. Hắn nói: “Anh ấy.. rất không thích tiếng chuông báo thức của cháu.”
Lão Lư gác bút lại: “Không thích?”
Dương Thiếu Quân chép miệng: “Có điểm hơi kích thích. Anh ấy đập hai cái điện thoại của cháu, có đôi khi còn không khống chế được..”
Lư tiên sinh cảm thấy …, đầu đầy hắc tuyến hỏi: “Thế sao cậu không đổi?”
Dương Thiếu Quân nhớ tới năm đó, hắn và Tô Duy dựa lưng vào nhau ngồi trên bờ tường trường X, Tô Duy đưa một cái tai nghe cho hắn, bảo rằng đây là bài hát cậu thích nhất, tai nghe phát ra tiếng nhạc bài 《Bless are the sick》của Morbid Angel. Hắn còn nhớ rõ khi ấy, Tô Duy kéo tay hắn đặt lên ngực mình, hỏi hắn có nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập kia không. Nhịp tim đập rất mạnh mẽ, rất sục sôi.
Dương Thiếu Quân lấy lại tinh thần, không tự chủ mà mỉm cười: “Thói quen rồi. Cách đây vài chục năm, có một người bạn nói với cháu, mỗi sáng thức dậy cậu ấy thích nghe bài này, nghe xong cảm thấy tràn đầy năng lượng. Nên từ đấy sáng nào cháu cũng nghe, sau này đặt làm tiếng chuông báo thức.”
Lư tiên sinh nói: “Cậu bật cho tôi nghe thử xem.”
Dương Thiếu Quân mở điện thoại, nhạc dạo vừa vang lên, lão Lư liền che ngực nói: “Thôi được rồi được rồi, tôi già rồi, mấy cái nhạc điện tử này, tim chịu không có nổi..”
Dương Thiếu Quân ngượng ngùng tắt điện thoại, lão Lư nhìn hắn hỏi: “Vài chục năm trước đã nghe bài này, cậu kia nhất định đang trong thời kỳ phản nghịch đi? Chứ mấy người già cả như tôi, quả thật không tiêu hóa nổi.” Ông dừng lại một chút, “Làm liên tưởng đến chết chóc và vỡ tan..”
Hắn cắn môi trầm mặc: Phải rồi, khi ấy Tô Duy đang trong thời kỳ phản nghịch, thích trèo tường, thích trốn học, thích nhạc rock, thích hippie, thích tất cả những thứ tầm thường ngày ấy. Nhưng Tô Duy mà hắn mới gặp cách đây không lâu đã hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm ổn lạnh lùng, không nghe nhạc rock, không hút thuốc rượu bia. Vừa nghĩ đến đây, hắn lại nhớ tới lời Tô Duy nói, chỉ còn mình hắn đắm chìm trong quá khứ kia, còn Tô Duy, đã bước ra từ mười năm trước.