Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 18 :

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Dương Thiếu Quân một mình bắt được năm tên buôn ma túy và heroine với số lượng lớn, bụng bị đâm hai nhát, tuy bị trọng thương nhưng vẫn anh dũng chiến đấu, vì vậy xuất viện rồi liền được thăng chức —— hắn được thăng liền hai chức, gia nhập đại đội điều tra tội phạm, từ nay về sau sẽ không phải… hít thở bầu không khí ô nhiễm ở ga xe lửa nữa.



Tô Kiềm một mình nhận vụ làm ăn đầu tiên, thua lỗ hàng chục triệu. Anh rất hổ thẹn, đi đến xin lỗi Tô Bác Hoa, Tô Bác Hoa lại vui vẻ cười nói với anh: “Có việc buôn bán nào mà chỉ lãi chứ không lỗ? Con đã tự rút ra được một bài học xương máu sau chuyện này, kể ra như vậy cũng không quá lỗ.” Tô Kiềm đưa cho cha một bản báo cáo chi tiết, phân tích rõ nguyên nhân thất bại là do đâu, Tô Bác Hoa xem xong rất hài lòng, cho anh một hạng mục có giá hơn hai chục triệu.



Cùng lúc này, Dương Thiếu Quân cầm hai nghìn tệ do dự thật lâu, cuối cùng mua cho mẹ một chiếc máy massage cổ, sau đó rủ các anh em trong cục đi ăn một bữa, mừng mình được thăng chức.



Tô Kiềm kết hôn được mấy tháng thì Uông Văn có thai. Với đứa con đầu tiên anh rất chú trọng, mời các chuyên gia đến lên kế hoạch bố trí thời gian biểu hàng ngày, từ kiểm tra đến dưỡng thai, tập luyện.. tiền mua thực phẩm dinh dưỡng một tuần thôi đã tốn hàng nghìn tệ, để Uông Văn không bị ốm nghén khi mang thai. Mỗi ngày có bảy tám người giúp việc vây xung quanh chị, rất có tư thái của một tiểu thư trong Hồng Lâu Mộng, thậm chí còn có cả chuyên gia tới gội đầu xoa bóp cho chị, nhưng những người này lại chen vào cuộc sống của chị và Tô Kiềm. Chín tháng mang thai, hai người không có bất kỳ sinh hoạt vợ chồng nào, thậm chí Tô Kiềm còn không ngủ cùng giường với chị, sợ khi ngủ động vào bụng, khiến chị buồn bực không nói nên lời.



Lãnh đạo của Dương Thiếu Quân làm mai cho hắn với một cô gái, hai người ở bên nhau ba tháng, trong thời gian này Dương Thiếu Quân vừa không được tự nhiên vừa cảm thấy áy náy, nhưng tận lực đè nén lại. Cũng may là cô gái kia chê hắn lương ít, hai người dừng lại, đến lúc ấy Dương Thiếu Quân mới có thể thở phào nhẹ nhõm.



Ngày tiếp ngày, năm nối năm, giá trị tài sản trong tay Tô Kiềm lên đến hàng trăm hàng vạn triệu, nhưng anh không cảm thấy đây là thành tựu, nhiêu đấy chỉ để đảm bảo vị trí của anh trên thương trường không thể lung lay; Dương Thiếu Quân từ cấp thấp mà dần leo lên, cuối cũng có khởi sắc. Hắn vừa cố gắng vừa liều mạng, luyện thành mình đồng da sắt, vô cùng hăng hái năng nổ, cứ vài ngày thì lại bị thương, rồi cứ vài ngày lại lập chiến tích, thế nên chỉ trong mấy năm, hắn được thăng lên làm đội phó, rồi lại trở thành đội trưởng.



Trong Hồng Lâu Mộng có mấy câu thơ nói về Song Ngọc: “Một bên hoa nở vườn tiên, một bên ngọc đẹp không hoen ố màu, bảo rằng chẳng có duyên đâu, thì sao lại được gặp nhau kiếp này; bảo rằng sẵn có duyên may, thì sao lại đổi thay lời nguyền?”(*) Mà Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân, một người là hoa chốn vườn tiên, người kia lại nở nơi bụi rậm, hai người có duyên nên gặp nhau thuở thiếu thời. Chỉ là hết lần này đến lần khác, cả hai đối chọi gay gắt tựa hai thái cực bất đồng. Thời gian qua đi, đường hai người đi hoàn toàn đối nghịch.



– x –



Sớm hôm sau, Dương Thiếu Quân vội vã gọi cho Tô Di, nói là gần đây tinh thần Tô Kiềm không tốt lắm, muốn cậu thông báo cho người nhà họ Tô, mau chóng tới giúp đỡ. Tuy Tô Kiềm nhiều anh chị em, nhưng không có ai ở bên cạnh anh ấy, chị cả và bố mẹ đi đến Hawaii nghỉ phép, chị hai đi công tác ở Hongkong, Tô Duy và người yêu đã xuất ngoại, chỉ còn mình Tô Di ở Thượng Hải, nhưng vì Tô Kiềm sợ bọn cướp kia ra tay với Tô Di nên đã bảo em ấy cùng Lý Yêu Yêu đi Malaysia chơi. Tô Di vừa hay tin lập tức quyết định đặt vé máy bay hai ngày sau trở về nước, sau đó thông báo cho Tô Tạ Tích và Tô Tạ Nguyên.



Nói chuyện điện thoại xong, Dương Thiếu Quân thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi cửa.



Hắn trở về căn nhà cũ, vừa mở cửa mùi rượu đã xộc lên. Mặt đất đầy những lon bia rỗng, còn có quần áo bị cởi xuống. Dương Thiếu Quân lần theo dấu quần áo đi vào buồng trong.



Tề Vĩnh Húc cùng một cậu bé nằm trên giường, cả hai không một mảnh vải nào nằm ôm nhau ngủ say như lợn chết, căn bản không nghe thấy tiếng chân của Dương Thiếu Quân. Dương Thiếu Quân vừa giận dữ vừa buồn cười, xoay người đi tìm miếng xốp đặt trong ngăn kéo tủ, đi đến bên giường vò. Chỉ trong chốc lát, Tề Vĩnh Húc giật mình tỉnh lại, tóc tai dựng ngược lên, khổ sở che tai gầm: “Dừng tay!” Đến lúc này bạn giường của anh ta cũng bị đánh thức.



Hai người ngồi dậy, nửa trên đầy những dấu hôn điên cuồng. Tề Vĩnh Húc liếc mắt nhìn Dương Thiếu Quân, sau đó quay qua nhào tới xoa xoa lưng bạn giường, rên rỉ nói: “Mới có mấy giờ, ông muốn chết à!”



Mặt Dương Thiếu Quân đen như than, cười nhạt nói: “Ông khách khí quá rồi, coi đây là nhà ông luôn rồi sao!”



Tề Vĩnh Húc xoa xoa mũi, không thèm để ý nói: “Tôi giặt dra giường cho ông là được!”
Mình không đọc HLM nên không rõ lắm, nhưng Song Ngọc ở đây có lẽ là Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc. (Mò mãi mới ra OTL)



Toàn bộ bài thơ (Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng, mình lấy từ thivien.net)



Một bên hoa nở vườn tiên, 



Một bên ngọc đẹp ko hoen ố màu 



Bảo rằng chẳng có duyên đâu, 



Thì sao lại được gặp nhau kiếp này? 



Bảo rằng sẵn có duyên may, 



Thì sao lại đổi thay lời nguyền? 



Một bên ngầm ngấm than phiền, 



Một bên theo đuổi hão huyền uổng công. 



Một bên trăng rọi bên sông, 



Một bên hoa nở bóng lồng trong gương. 



Mắt này có mấy giọt sương, 



Mà dòng chảy suốt năm trường được chăng?