Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 3 :
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Lên tám tuổi, Dương Thiếu Quân bắt đầu thấy cha mẹ mình không giống với những cặp vợ chồng bình thường khác.
Gia cảnh nhà hắn không tốt lắm, phải ở trong một căn nhà cấp bốn có một phòng ngủ, một phòng khách đã cũ, trên trần nhà treo một cái đèn nhỏ, ánh đèn sáng lờ mờ, ngoài trời vẫn đang sáng choang, vào nhà xong lại chỉ thấy u tối. Sau này hắn mới biết, cha mẹ hắn cũng không nghèo như hắn tưởng tượng, thậm chí công ty còn cấp nhà cho cha hắn nữa, chỉ là hai người họ không ai muốn bỏ tiền ra cho cái gia đình này.
Bọn họ không ly hôn, nhưng không ai muốn về nhà, có đôi lần họ về, đều dẫn theo người lạ, vào phòng ngủ đóng cửa lại, để một mình Dương Thiếu Quân ngồi nơi phòng khách tối tăm làm bài tập.
Có một ngày, Dương Thiếu Quân nghe thấy các bạn thảo luận về bữa sáng, hắn đi sát lại gần, lặng lẽ nghe.
Bạn học giáp ngạc nhiên nói: “Sao cơ? Sáng ra cậu phải ăn đồ để qua đêm á?” Bạn học ất buồn bã cúi đầu: “Bởi vì sáng dậy không kịp làm.” Bạn học bính thấy thế thì chen vào: “Nhiêu đây thôi thì đã là gì, bố mẹ tớ chơi mạt chược cả đêm không về, tớ còn chẳng được ăn, đồ để qua đêm đã là gì chứ.”
Dương Thiếu Quân cười cười, hắn xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ: Nếu mình không cầm tiền mẹ để trên bàn, ngay cả cơm ăn cũng còn chẳng có.
Năm Dương Thiếu Quân lên lớp một, trường học cách nhà hắn bốn con phố, nói xa cũng không quá xa, nếu như buổi sáng mà dậy sớm, hắn có thể tự đi bộ đến trường, tiền đi xe tiết kiệm được, tan học sẽ mua đồ ăn vặt hoặc mua ít thịt sườn. Hắn đã quen với đĩa mì sốt dầu hành ở một quán ven đường, quán ấy cũng không cho nhiều nguyên liệu lắm, nếu như hôm nào ngấy, thì đổi sang làm bát mì nước là được.
Một năm kia, Tô gia làm ăn thu hoạch không tệ, cha mẹ Tô Kiềm sinh thêm cho anh một cậu em trai, cậu bé được đặt tên là Tô Di. Hồi Tô Bác Hoa mới làm giàu, ông đưa vợ con sang nhập quốc tịch Mỹ, thế nên không phải lo kế hoạch hóa gia đình, hai vợ chồng bên nhau mười năm, có năm đứa con lớn nhỏ, ba nam hai nữ, không phải lo tiền sữa bột, cả nhà hòa thuận rất vui vẻ.
Lúc Tô Kiềm ẵm Tô Di vào lòng, ngón tay tò mò chạm vào miệng em trai, thì Dương Thiếu Quân ngồi bên ô cửa sổ, lặng lẽ cắn móng tay mình, nghĩ nếu tối nay hắn nhịn, vậy là mai có năm tệ rồi, có thể mua được một bát cơm gà. Đã lâu lắm rồi hắn không ăn cơm, bởi vì không có ai nguyện ý về nhà nấu cho hắn.
– x –
Chuyện ban sáng bởi vì Dương Thiếu Quân thờ ơ, Tô Kiềm đành phải gạt sang một bên. Anh ngồi lặng trong phòng gần nửa tiếng, cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện kia, rồi khoác âu phục ra khỏi nhà.
Cuối tuần chạy tới công ty, Tô Kiềm kéo theo một đống nhân viên tăng ca làm việc ngoài giờ cùng mình, bản thân thì ngồi xem xét rất nhiều hợp đồng, cố gắng hoàn hết công việc tồn dư trong tuần này, đồng thời triển khai công việc ở tuần tiếp theo.
Dương Thiếu Quân cười xùy: “Ui dào, em là ai cơ chứ, là đội trưởng đội cảnh sát đấy, em với đại đội trưởng bên giao thông là anh em tốt với nhau, đừng nói là say rượu lái xe, em có cướp xe cũng chẳng bị làm sao cả!”
Tô Kiềm khẽ nhíu mày. Tư thế ngồi của anh lúc nào cũng ưu nhã ổn trọng, mà Dương Thiếu Quân lại luôn rất phóng đãng, hai người ngồi chung một bàn, càng nhìn lại càng thấy đối lập.
Dương Thiếu Quân nghịch nghịch chiếc chìa khóa trong tay, thấy ba hộp đồ chơi đặt bên ghế Tô Kiềm liền cầm lên nhìn, sau lại tỏ vẻ ghét bỏ mà đặt xuống: “Toàn là đồ chơi sao, chẳng hiểu sao bọn trẻ con lại mê mấy thứ này. À phải rồi, vợ con anh hôm nay về nước, sao chưa từng nghe thấy anh nhắc qua?”
Tô Kiềm bất đắc dĩ sửa lại lời hắn: “Là vợ trước.. Đến hôm nay tôi mới biết.”
Dương Thiếu Quân cười cười, hắn bảo: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy, sáng thì lên cơn, trưa dở chứng đi ra ngoài, chiều lại tới sân bay đón người, đi có một mình. Sao bữa nay đại thiếu gia anh không phô trương nữa, vệ sĩ đâu cả rồi?”
Tô Kiềm siết chặt tay, nghe giọng điệu của hắn chỉ muốn đập, thế nhưng vì được dạy dỗ cẩn thận nên anh vẫn cố nén nhịn, thậm chí cũng chẳng tỏ vẻ không vui. “Thỉnh thoảng cũng nên đi một mình, đến lúc ấy quyết định, không ai biết lộ trình của tôi, vậy cũng hay.”
Dương Thiếu Quân dịch ghế sang bên cạnh, nâng tay anh lên nhè nhẹ vuốt, hắn nói. “Đại thiếu gia của em, nếu anh gặp chuyện không hay, em sẽ rất đau lòng.”
Tay bị hắn nắm lấy, Tô Kiềm không khỏi cứng người, lúc bàn tay thô ráp của Dương Thiếu Quân vuốt lên bàn tay anh, nỗi sợ hãi không tên bao trùm lấy, khiến anh có cảm giác như bị điện giật, vội vàng rút tay về.
Dương Thiếu Quân ngẩn người, lắc đầu cười cười nói: “Da mặt vẫn mỏng như vậy.”
Đút bàn tay run rẩy vào trong túi, anh cố gắng trấn tĩnh, tay kia bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Một lát sau, loa phóng thanh trong sân bay vang lên, chuyến bay của vợ cũ và con anh đã hạ cánh, người thân đã có thể chuẩn bị ra đón.