Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 31 :
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Tô Duy chậm rãi hỏi: “Thiếu Quân, anh cùng anh trai tôi, là quan hệ gì vậy?”
Với câu hỏi đột ngột này, Dương Thiếu Quân quả thật có chút ngạc nhiên, vì chột dạ, nên hắn nhanh chóng đưa mắt qua chỗ khác nhìn, nhưng nhận thấy mình thất thố, hắn lại chột dạ quay lại nhìn Tô Duy: “Quan hệ gì là sao chứ?”
Tô Duy chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Dương Thiếu Quân nuốt nước miếng: “Anh… hay là em đi hỏi anh trai em đi.”
Tô Duy khẽ nhíu mày: “Anh chột dạ cái gì chứ?”
Dương Thiếu Quân cảm thấy ảo não và nghèo từ. Thật ra trong lòng hắn không muốn nói dối Tô Duy, thế nên mới nói như vậy, cuối cùng lại chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.
Tô Duy nhắm mắt lại, lại từ từ mở mắt ra, vẻ mặt có chút cổ quái, lẩm bẩm nói: “Không thể nào..” Vốn là anh chỉ cảm thấy thái độ của Dương Thiếu Quân có chút kỳ quái, quan hệ của hai người trong ấn tượng của anh là như nước với lửa, nhưng từ khi quay về, anh thấy thái độ của Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm không còn là bất mãn xem thường nữa. Lúc hai người ở lầu dưới, Tô Kiềm ngả nghiêng trên cao, Dương Thiếu Quân giống như tê tâm liệt phế. Không sai, anh biết Dương Thiếu Quân thích đàn ông, nhưng Tô Kiềm.. Anh trai làm sao có thể với Dương Thiếu Quân..?! Ngày đó anh ấy hận không thể lôi đồng tính luyến ái lên tòa phán quyết xét xử cơ mà!
Hai người lặng im không nói.
Một lát sau, Tô Duy đứng lên đi qua đi lại trong sân, lúc quay lại thì hỏi đầy mơ hồ: “Có lẽ là tôi suy nghĩ hơi nhiều, rốt cuộc anh với anh trai tôi có quan hệ thế nào?”
Dương Thiếu Quân thở dài: “Anh không muốn lừa dối em —— em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Tô Duy không khỏi cả kinh, lui về phía sau hai bước: “Anh? Và anh ấy? Không không, anh nên nói rõ ra một chút.”
Dương Thiếu Quân lại trầm mặc.
Qua nửa ngày, Tô Duy cảm thấy mình đã có thể bình tĩnh hơn, thở gằn hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Dương Thiếu Quân nói: “Ba tháng trước.”
Tô Duy sửng sốt một chút, thấy hắn đi lên cầu thang, ở phía sau bình tĩnh nói: “Khi đó tôi đang đến cái độ phản nghịch, đã bảy tám năm rồi tôi không nghe lại rock——thật ra tôi chưa từng thích nó, giống như anh nói tự cho là đúng, là giả bộ mà thôi.”
Dương Thiếu Quân căn bản không để ý xem Tô Duy nói gì, hắn bước nhanh vào phòng Tô Kiềm. Vào phòng rồi, việc đầu tiên hắn làm là lấy điện thoại ra, hủy chuông báo, đồng thời xóa bài hát 《Blessed are the sick》 này.
Tô Kiềm nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân, người lay động, nhẹ giọng nói: “A Duy, anh muốn uống nước.”
Dương Thiếu Quân đi tới đầu giường thấy có một cốc nước, liền cầm lên sờ một chút, vẫn còn nóng, vì vậy cầm cốc đi tới bên giường. Mắt Tô Kiềm đã được bịt lại, đồng thời để phòng ngừa có chuyện xảy ra, bác sĩ lại cho anh thuốc làm giãn đồng tử. Dương Thiếu Quân đỡ Tô Kiềm ngồi dậy, ôn nhu kề cốc đến bên miệng anh, chậm rãi cho anh uống —— mấy ngày này Dương Thiếu Quân đã kiên nhẫn và cẩn thận hơn trước đây rất nhiều.
Tô Kiềm lặng lẽ uống xong nước, siết lấy tay Dương Thiếu Quân nhẹ vuốt. Dương Thiếu Quân không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn anh.
Một lát sau, Tô Kiềm nghiêng người nằm dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ chỗ trống trên giường: “A Duy, em cũng mệt mỏi rồi, lên đây ngủ đi.”
Dương Thiếu Quân bất động.
Giọng của Tô Kiềm có chút vội vã: “Làm sao vậy? Lên đây đi, nằm với anh một lúc, tim anh đập rất nhanh, không ngủ được.”
Dương Thiếu Quân biết gần đây tim anh đập nhanh, sốt ruột, còn liên tục mất ngủ. Hắn nhớ tới khi mình bị một phạm nhân đâm một nhát hơn ba tấc, vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao, đầu óc quay cuồng suốt cả ngày, tác dụng phụ của thuốc khiến tim đập rất nhanh. Đau đớn, hoảng loạn, mê muội.. Những cảm giác này đan xen nhau, quả thật sống không bằng chết. Mà bây giờ Tô Kiềm từng giây từng phút đều bị dằn vặt như vậy, anh khổ sở đến tận mức nào?
Hắn cởi tất và áo khoác, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Tô Kiềm. Tô Kiềm tiến vào lồng ngực hắn, gối đầu lên cánh tay hắn, trán kề trước ngực.
Một lát sau, Tô Kiềm nghẹn ngào nói: “Anh rất khó chịu.”
Dương Thiếu Quân ôm chặt anh vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu anh.
Tô Kiềm cũng dùng sức ôm lấy hắn, hận không thể hoàn toàn khảm vào người đối phương. Giọng anh mang theo âm mũi đầy bi thương: “Anh đã không chống đỡ nổi nữa rồi.”