Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 33 :
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Dương Thiếu Quân giằng co mất ngủ cả đêm, trở về phòng nằm một hồi, cuối cùng vẫn chẳng ngủ được. Tô Kiềm đã có người nhà chăm sóc, hắn thấy mình trở nên dư thừa, vì vậy khoác áo ra ngoài cửa.
Đới Dục chạy tới chỗ quán cơm mà Dương Thiếu Quân bảo, ngồi xuống nhìn Dương Thiếu Quân đầy hiếu kỳ, nói: “Đây là lần đầu anh hẹn tôi ra ngoài đấy!” Anh ta coi sắc mặt của Dương Thiếu Quân, “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Dương Thiếu Quân khoanh tay, không nhiều lời: “Ngủ thiếu giấc.”
Đới Dực cũng không ngạc nhiên, nhấp một ngụm cà phê, nói: “Nói như vậy, anh tìm tôi đến là muốn nói chuyện gì?”
Dương Thiếu Quân ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Đêm qua —— mà có lẽ là sáng nay, tôi mơ thấy mình chết. Chết rất nhiều lần, có thể tôi từng nghĩ đến những cảnh đấy, nhưng đã sớm quên.”
“Ồ?” Đới Dục nhíu mi: “Vì bị chuyện hôm qua kích thích sao? Bởi vì người kia nhảy lầu?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Lúc tôi về nhà, bạn tôi cũng trèo lên ban công tầng năm.” Hắn cười tự giễu: “Liên tục nhìn thấy hai người muốn nhảy lầu trong một ngày, đủ xui chưa?”
Đới Dục có vẻ hứng thú: “Bạn kiểu gì?”
Dương Thiếu Quân nhìn anh ta một cái, yên lặng ba giây rồi nói ra đáp án: “Vợ.”
Đới Dục có chút sửng sốt, hỏi: “Vậy cô ấy sao rồi?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu, lười nhác lấy thuốc ra, đặt lên miệng, nhưng không vội châm lửa: “Cứu được. Gần đây cô ấy có chút vất đề, bị trầm cảm.” Hắn vói tay vào túi quần tìm bật lửa, sờ tới sờ lui nửa ngày mới nhớ ra bật lửa đã bị Tô Duy ném đi, vì vậy ủ rũ vươn tay về phía Đới Dục: “Cho tôi mượn bật lửa.”
Đới Dục lấy bật lửa ra thay hắn châm thuốc: “Đã đưa cô ấy tới chỗ bác sĩ tâm lý chưa? Hiện tại trầm cảm đã trở thành căn bệnh phổ biến trong thành thị, nhất định phải để ý.”
Dương Thiếu Quân cười khổ, chậm rãi đáp: “Ừ—— vẫn đang chữa.”
Đới Dục chăm chú nhìn hắn, qua một lúc mới gọi phục vụ mang hai chén trà tới, sau đó hỏi: “Anh kể một chút về vợ anh đi. Cũng hiếm khi anh tự nguyện nhắc đến cô ấy.”
Dương Thiếu Quân ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái.
Sau một giây, Đới Dục cười cười: “Mặc kệ sử dụng biện pháp gì, hoặc là bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn, hoặc là đi theo chiều hướng cực đoan nào đó.”
Khóe miệng Dương Thiếu Quân giật giật: Cái tên này!
Lúc trở về Tô gia, Dương Thiếu Quân thay Tô Di chăm sóc Tô Kiềm, hắn gần như mời Tô Di ra ngoài, bởi bây giờ ngoài việc chăm sóc cho Tô Kiềm, hắn chỉ có thể chờ nổi mốc.
Hắn hỏi Tô Kiềm: “Anh có muốn ăn chút hoa quả không? Hay muốn nghe truyện gì, để em đọc cho anh nghe.”
Tô Kiềm lặng lẽ lắc đầu: “Đọc bừa đi.”
Dương Thiếu Quân lấy một quyển tiểu thuyết ra đọc một hồi, thấy tiết tấu nội dung quyển này có vẻ chậm chạp, vì vậy đặt xuống đỡ Tô Kiềm xuống giường: “Em dẫn anh ra ngoài một chút nhé, đừng ở mãi trong phòng.”
Hai người chậm rãi đi dạo trong sân. Dương Thiếu Quân đỡ Tô Kiềm đi tới đi lui, thật ra mỗi bước chân lại đầy nặng nề đè nén, có mấy lần Dương Thiếu Quân kể chuyện để thay đổi bầu không khí, nhưng Tô Kiềm lại không tỏ ra hứng thú.
Dương Thiếu Quân có chút ảo não: Hy vọng cuộc sống hy vọng cuộc sống! Rốt cuộc thì phải làm thế nào mới có thể khiến anh cảm thấy hứng thú đây?
Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, vì vậy hỏi Tô Kiềm: “Hôm qua vì sao anh lại đột nhiên bỏ bịt mắt ra?”
Một lát sau Tô Kiềm thấp giọng trả lời: “Muốn thử nhìn người bên cạnh xem như thế nào.” Giọng anh rất trầm, không có ngữ điệu lên xuống, cũng không hề tức giận.
Dương Thiếu Quân thở dài, hỏi: “Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, có bao giờ nghĩ muốn làm gì với nó chưa?”
Thật lâu sau Tô Kiềm mới trả lời: “Những gì tôi muốn, đều đã có.” Vợ, con trai, anh chị em. Anh thấy có rất nhiều người có cho mình lý do để họ phấn đấu, nhưng anh thì lại không có lý do gì, tuy anh vẫn còn trẻ, nhưng đều đã có đủ. Đến bây giờ anh mới phát hiện, so với những người đó, hai tay anh trống trơn, chẳng biết nên đi về đâu.