Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 41 :

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Lúc này đã sang đông, công xưởng cũ vừa lạnh vừa ẩm ướt, đêm xuống lạnh cắt da cắt thịt, làm con người ta khó có thể chịu đựng được. Tô Kiềm đã bị bắt được hai ngày, loại cảm giác lạnh thấu xương này khiến cả đêm anh không thể vào giấc, nhưng bởi vì trước đó bị bệnh nên anh đã quen với việc mất ngủ, anh co người lại, thi thoảng khẽ run lên để tạo nhiệt, cắn môi gắng chịu cho qua.



Nhưng Dương Thiếu Quân vẫn còn đang phát sốt, đêm đến nhiệt độ hạ dần, hắn bắt đầu thấy choáng váng, cả người không chút sức lực, dạ dày cuồn cuộn lên, khó chịu đến cực hạn.



“Khụ..” Hắn liên tục ho, trong cổ họng như có một con mèo đang vươn móng vuốt ra cào, vừa ngứa lại vừa đau. Càng ho lại càng không thể ngừng, người mơ màng, ý thức mơ mơ hồ hồ như đã bay ra khỏi cơ thể, ho liên tục.



Tô Kiềm không thể nhìn thấy hai gò má đỏ bừng của hắn, nhưng có thể nghe được tiếng ho đến lạc giọng, anh kề trán mình lên trán hắn xong thì cả kinh — nóng như nước sôi vậy! Da anh chạm vào mà bỏng rát! Trước đó anh cũng biết nhiệt độ cơ thể Dương Thiếu Quân hơi cao, nhưng thấy hắn có vẻ không hề gì, còn nghĩ là vì người mình lạnh, nhưng bây giờ xem lại, đúng là nóng vô cùng.



Anh không khỏi hoảng sợ, đồng thời không biết phải làm sao, anh dịch sát đến bên cạnh Dương Thiếu Quân, dùng nhiệt độ lạnh lẽo trên người mình làm giảm nhiệt nơi hắn. Hai người họ một lạnh căm như tuyết phủ, một nóng ran như lửa rực, chạm vào nhau thì băng lửa giao hòa.



Thể lực Dương Thiếu Quân vốn rất tốt, nhiều năm rồi cũng không bị sốt cảm, nhưng chính bởi vậy mà bệnh lại càng trầm trọng, cả người mơ hồ như sắp bất tỉnh.



Tô Kiềm lạnh đến lợi hại, áo khoác bị người ta lấy đi, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo len mỏng, da buốt như từ trong kho đông lạnh đi ra. Anh dán mình lên người Dương Thiếu Quân, hai người đều bị nhiệt độ của đối phương kích thích đến run lên, Dương Thiếu Quân vốn nửa tỉnh nửa mê cũng vô ý dịch sát đến bên người Tô Kiềm, khát cầu hơi lạnh của anh, thậm chí kìm lòng không đặng mà khẽ rên rỉ.



Tô Kiềm nhịn không được mở mắt, lo lắng nhìn về phía Dương Thiếu Quân. Vì đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, vừa mở mắt ra liền cảm thấy cay mắt vô cùng, cũng may là ánh đèn buổi tối rất mờ mịt nên anh không bị kích thích lớn. Đến khi anh thích ứng được rồi, có thể thấy rõ Dương Thiếu Quân, thấy xong cả người cứng ngắc, suýt chút nữa đẩy hắn ra và nhảy dựng lên kêu lớn. Anh vội vã nhắm mắt lại, liều mạng nén kích động trong lòng, như một tội nhân sợ hãi van xin, trong lòng liên tục lặp lại những câu cầu khấn lộn xộn “A di đà phật” “Thượng đế phù hộ” “Lạy thánh A La” “Đại từ đại bi”, hoàn toàn không có chút thành kính nào, chỉ như như một cọng cỏ khô giãy dụa muốn thoát ra khỏi khốn cảnh —— anh vẫn luôn đánh giá cao năng lực chịu dựng của mình. Cho dù khi nhắm mắt anh đã thông suốt được mọi chuyện, thế nhưng chỉ cần hé mắt ra, những hoài nghi bị đè nén xuống lại bùng lên, thiếu chút nữa lại kéo anh xuống đáy vực.



Vẫn là không có biện pháp, dù sao thị lực cũng là yếu tố chủ quan, chỉ cần nhắm mắt lại, anh có thể miễn cưỡng mở lòng tin mọi người.



Nhưng cũng có nhiều điều khác với hai tháng trước. Khi đó bởi vì có amphetamine kích thích nên Tô Kiềm luôn bị hỗn loạn, trở thành tâm thần phân liệt, căn bản không còn lý trí để nhìn nhận. Còn thời gian này đã được trải qua trị liệu nên Tô Kiềm có thể xâu chuỗi các sự việc lại với nhau mà nghĩ ra nguyên nhân, có thể tư duy logic bình thường, và Dương Thiếu Quân ban nãy cũng đã nói cho anh nghe.




Bên kia chơi bài càng ngày càng hăng, cuối cùng chừng mười người đều tỉnh dậy, ầm ĩ vang trời. Không ai chú ý tới, ở một góc lạnh lẽo trong nhà xưởng, có hai người đàn ông đang dùng tư thế vặn vẹo để tựa lẫn nhau.



Cuối cùng, Dương Thiếu Quân bị sốt đến mê sảng, thấp giọng kêu “mẹ ơi”. Tô Kiềm từng nghe hắn nhắc đến mẹ của mình, chỉ là lần nào hắn cũng gọi là ‘bà già’, chữ ‘mẹ’ này là lần đầu tiên anh nghe thấy hắn tự miệng gọi.



Hắn nói, mẹ ơi con muốn thịt kho tàu. Sau lại nói, đại đội trưởng, em muốn về nhà. Thật lâu sau còn nói, xin lỗi, nhưng lời này không có chủ ngữ.



Tô Kiềm bình tĩnh đỡ trán hắn nói: “Về nhà rồi tôi sẽ làm thịt kho tàu cho cậu ăn.”



Dương Thiếu Quân tựa như nghe thấy, môi khẽ động, cuối cùng ngưng nói mê. Trong mơ những ký ức cũ không ngừng hiện về, tựa như chiếu lại toàn bộ thước phim đời hắn.



Mà phút này, Tô Kiềm ngồi nghe tiếng cười đùa của đám người phía bên kia cũng không khỏi nhớ lại. Anh nhớ tới ngày ấy Dương Thiếu Quân giải thích dài dòng, hắn nói đã quá phận với anh, hắn nói đợi anh khỏi bệnh xong sẽ không xuất hiện nữa, hắn còn nói —— huống hồ anh là anh của Tô Duy.



Anh còn nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, bốn tháng trước Dương Thiếu Quân len lén lấy ảnh Tô Duy giấu vào ví tiền; một năm trước Dương Thiếu Quân đứng chần chừ dưới nhà Tô Duy suốt một đêm, đợi sáng rồi lặng lẽ rời khỏi; mười năm trước Dương Thiếu Quân mặt mũi xanh tím quỳ rạp xuống đất khóc, nói anh đừng can thiệp chuyện của hắn và Tô Duy.



Cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới vậy thôi, những chuyện tưởng chừng đã chôn sâu không thể nhớ, nay lại đột nhiên ùa về. Anh không đau đớn, cũng chẳng có hạ quyết tâm gì, chỉ đơn giản là nghĩ tới, chỉ có vậy.



Hai người chen chúc nhau trong khoảng không chật hẹp, một mơ thấy chuyện đời mình, một thả bản thân vào miền ký ức. Tuy đều là cảnh khốn cùng, nhưng tâm tình tuyệt nhiên bất đồng.