Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 47 :
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Đêm đó Dương Thiếu Quân được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Hắn chính là tiểu cường đánh không chết, tỉnh chưa được bao lâu đã có khí lực buôn chuyện với Tề Vĩnh Húc. (tiểu cường = gián)
Hắn vuốt lồng ngực mình hỏi: “Đây là nơi nào vậy, sao tôi lại cảm thấy đau như này?”
Tề Vĩnh Húc vừa gọt hoa quả cho hắn vừa tức giận liếc mắt: “Phổi của ông tàn rồi!”
Dương Thiếu Quân ngây thơ gật đầu: “Ồ…”
Một lát sau Dương Thiếu Quân hỏi anh ta: “Có thuốc lá không?”
Tề Vĩnh Húc cũng không ngẩng đầu lên: “Trong viện không được hút thuốc.”
Dương Thiếu Quân nhích người một chút, cảm giác xương cốt trên người mình như bị xe cán qua, vừa rã rời lại vừa đau dữ dội. Hắn bảo: “Vậy ông đỡ tôi ra ngoài hút thuốc đi.”
Tề Vĩnh Húc: “….”
Anh ta buông dao gọt, mặt không đổi sắc trừng Dương Thiếu Quân.
Dương Thiếu Quân xốc chăn của mình lên, hướng anh ta vươn tay, vẻ mặt đầy vô tội. Tề Vĩnh Húc lại trừng to mắt, hai người im lặng đấu mắt.
Một lát sau bác sĩ đẩy cửa đi vào, thấy cảnh tượng như vậy thì nhíu mi: “Mấy anh đang làm cái gì đấy?”
Tề Vĩnh Húc mách bác sĩ: “Cậu ta bảo tôi dìu ra ngoài hút thuốc.”
Khóe mắt bác sĩ giật giật, từ tốn gật đầu nói: “Vậy đi thôi.”
Tề Vĩnh Húc kinh hãi, nhất thời không biết phải làm sao, bác sĩ lại nói tiếp: “Hút nhiều vào, đừng có mà nén nhịn. Biết đâu vận khí tốt, ung thư phổi rồi lại được quay lại đây.”
Dương Thiếu Quân: “….”
Bác sĩ thay chai truyền cho Dương Thiếu Quân, sau mở ngăn kéo ra, dặn hắn nên uống thuốc lúc nào. Dương Thiếu Quân tội nghiệp ngửa đầu nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, rốt cuộc tôi bị bệnh gì vậy? Bao giờ mới có thể hút thuốc?”
“Bỏ đi.” Bác sĩ lạnh lùng tuyên án tử.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thiếu Quân, đuôi mày của bác sĩ cau lại, trưng ra nụ cười thân thiết: “Cậu cảnh sát này, cậu trải qua trăm cay nghìn đắng như vậy, tỉnh lại để muốn tự sát hả? Phổi của cậu bị xuất huyết rồi đó cậu biết chưa? Vi khuẩn và thuốc đã phá hủy màng phổi của cậu rồi, lớp màng kháng thể đã hoàn toàn lộ ra ngoài, phổi của cậu bây giờ yếu ớt như bọn trẻ mới sinh ấy, thở một cái đã thấy đau. Hút thuốc hả? Tỉnh lại đi.”
Dương Thiếu Quân ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Tô Kiềm, không ngờ Tô Kiềm lại nắm ngược lại.
Hai người im lặng không động đậy, đợi đến khi y tá quét dọn xong, dặn Dương Thiếu Quân nếu có xảy ra chuyện gì thì ấn chuông gọi, sau đó đi ra. Đến lúc ấy Dương Thiếu Quân mới vươn tay lên vuốt tóc Tô Kiềm.
Tô Kiềm run giọng gọi tên hắn: “Dương Thiếu Quân.”
Từ lúc Dương Thiếu Quân đi vào anh còn chưa chịu mở mắt, hắn nghe vậy thì cười: “Sao anh biết là em?”
Tô Kiềm chậm rãi đưa tay lên, lấy bịt mắt của mình ra. Vừa rồi anh bị tiêm thuốc an thần, bây giờ toàn thân vô lực, một động tác nhỏ như vậy cũng tốn rất nhiều sức. Dương Thiếu Quân do dự một chút, nhưng cũng không ngăn lại.
Vì đã quen với bóng tối nên khi ánh sáng chạm vào anh không khỏi nheo mắt lại. Dương Thiếu Quân thấy vậy thì đứng lên tắt đèn, cũng kéo rèm cửa xuống. Lúc hắn trở về giường, Tô Kiềm đã chậm rãi mở mắt ra, nương ánh sáng yếu ớt nhìn Dương Thiếu Quân. Con ngươi anh run rẩy, thể như đang sợ hãi, nhưng miễn cưỡng trấn tĩnh lại mà chăm chú nhìn Dương Thiếu Quân.
Anh chậm chạp nói từng chữ: “Tôi xin cậu, giúp tôi một tay, đi.”
Dương Thiếu Quân không khỏi sửng sốt: “Sao cơ? Anh không thoải mái ở chỗ nào?”
Tô Kiềm chậm rãi lắc đầu: “Tôi, biết, mình, không xong. Tôi, không muốn, sống như thế. Xin cậu..”
Như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Dương Thiếu Quân, đau đến mức hắn cúi gập người xuống, thanh âm cũng run rẩy: “Không phải, Tô Kiềm, anh đã khá hơn rồi, các bác sĩ đang trị liệu cho anh.”
Tô Kiềm lại lắc đầu, sau đó hít sâu mấy hơn, nước trong mắt dâng trào: “Tôi, không chịu nổi. Tự tôi biết..”
Dương Thiếu Quân đang muốn nói gì đó, Tô Kiềm lại giơ tay lên, ý bảo hắn nghe anh nói tiếp.
“Cũng không phải tôi, muốn chết. Bọn họ sợ tôi chết, tôi biết, nhưng mà không được, tôi không thể sống.. như vậy. Xin cậu, hãy giúp tôi.” Một giọt lệ từ khóe mắt anh lăn xuống, nhanh chóng rơi vào áo gối rồi mất tăm.
Tuy anh không nói được thành câu hoàn chỉnh, nhưng Dương Thiếu Quân có thể nghe rất rõ. Có lẽ Tô Kiềm cũng biết nếu muốn trị liệu thì phải phẫu thuật não, nhưng anh cũng biết tỷ lệ thành công không cao, nên người nhà anh không dám làm.
Lần đầu tiên Dương Thiếu Quân biết cảm giác đau lòng có thể vượt qua cái đau nhói khi dao đâm vào người, đau đến mức nội thương, không thể hô hấp, tay chân lạnh lẽo rời rạc.
Đúng vậy! Anh là Tô Kiềm! Một người kiêu ngạo như thế, dù cho phải đối diện với cái chết thì vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh của mình. Trở thành một cái xác không hồn như vậy, với anh mà nói, quả thật sống không bằng chết!
Hắn nắm tay Tô Kiềm, trịnh trọng hứa hẹn: “Được, em giúp anh!”