Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 56 :

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Tô Kiềm vốn là người đã nói là làm, chỉ có một vài người đặc biệt mới được hưởng ngoại lệ từ anh. Tỷ như khi còn bé anh nói với Tô Duy “Nếu em còn tiếp tục nghịch ngợm, anh sẽ không để ý đến em nữa”; hoặc là khi anh tức giận mắng Tô Di “Nếu em còn nhờ Tô Duy làm bài tập hộ, anh sẽ không cho em ăn chocolate”; hay là lúc Tô Tạ Tích yêu sớm, anh thấy chị hôn môi bạn trai trong con hẻm nhỏ thì dọa “Nếu chị còn tiếp tục qua lại với anh ta, em sẽ mách bố mẹ”.. Những lần ấy, đều là anh nói rồi lại nuốt lời. Đương nhiên, với Dương Thiếu Quân, anh cũng từng cho hắn rất nhiều ngoại lệ như thế, chỉ là lần này không còn là như vậy nữa.



Hôm nay Dương Thiếu Quân đi làm bị lãnh đạo kéo vào phòng làm việc riêng mắng cả buổi, nói rằng nếu hắn còn tiếp tục không làm việc đàng hoàng thì sẽ xử phạt hành chính; lúc hắn đi tới trường đón Tô Tiểu Niên, bảo vệ cản hắn lại, bảo là phụ huynh học sinh phản ánh hắn làm phiền con em họ; lúc hắn lái xe tới gần nhà Tô Kiềm rồi, đột nhiên trên đường có năm chiếc xe dàn hàng chặn không cho hắn đi. Tô Kiềm còn đổi cả số điện thoại liên lạc với người nhà, Dương Thiếu Quân cho rằng anh không muốn bị hắn làm phiền nên thử đánh số tới định xin lỗi, lại ngoài ý muốn không liên lạc được.



Lần này Tô Kiềm thật sự rất quyết tâm.



Dương Thiếu Quân cảm thấy rất khó hiểu, không rõ hôm ấy ở nhà hàng mình đã làm sai chuyện gì, trước đây hắn vẫn luôn đeo bám anh như vậy, nhưng Tô Kiềm cũng đâu có nói gì đâu, sao bây giờ đột nhiên nói trở mặt liền trở mặt? Là vì mình cưỡng hôn anh, hay tại mình làm anh bị nghẹn tiểu, hay là.. bởi vì mình giả vờ bị đá trúng vết thương để tranh thủ được anh thương hại? Nhưng mà dù có làm gì đi chăng nữa, cũng đâu đến nỗi để Tô Kiềm tuyệt tình đến thế này, lại đột nhiên quyết tâm như thế. Dương Thiếu Quân không khỏi đau đầu.



Khoảng thời gian tiếp theo, Dương Thiếu Quân vẫn thử tới công ty và biệt thự của anh, nhưng sau khi bị đuổi về vài lần, hắn cũng không thử tiếp cận anh nữa, hắn cũng biết một khi Tô Kiềm nghiêm túc, hắn đấu không lại với anh được. Hắn chỉ có thể nhìn anh từ xa xa, biết anh đang ở đâu, như vậy con tim cũng đã được an ủi phần nào, giống như nhiều năm trước đây, khi hắn bỏ bài 《Blessed are the sick》 vào điện thoại, thi thoảng mở lên nghe để làm dịu lại buồn bã trong lòng.



Từ ngày Dương Thiếu Quân lui khỏi tiền tuyến, sinh hoạt của hắn dần có quy luật hơn, trừ những tình huống đặc biệt ra thì mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc đợi tan làm. Tan làm rồi hắn cũng không vội về nhà ngay, dù sao căn nhà bé nhỏ kia cũng chỉ có một mình hắn ở, tự mình nấu cơm tự mình ăn, tự thu xếp cuộc sống của mình, không về nhà cũng không có ai chờ ai đợi. Mỗi ngày tan làm, hắn đều đi đến con đường mà khi về Tô Kiềm nhất định sẽ đi qua, xuống xe ôm cây đợi thỏ, chờ xe anh từ đằng xa phóng qua, chỉ mấy giây ngắn ngủi như vậy thôi, có khi may mắn có thể nhìn thấy được người ngồi trong xe, khi thì không thể thấy, đợi Tô Kiềm đi rồi hắn lại lặng lẽ quay về căn nhà vắng bóng người của mình. Tô Kiềm vốn bận rộn, hầu như ngày nào cũng về muộn hơn Dương Thiếu Quân, nên hắn có cơ hội nhìn anh lướt qua tầm mắt, sau đó biến mất cuối con đường.



Tuy hắn thường ngả ngớn, những cũng có chấp niệm của riêng mình.



Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền sắp đến lễ mừng năm mới.



Cuối năm công việc bận rộn, ngay cả bọn cướp và mấy tên lưu manh ngoài vòng pháp luật cũng bận rộn kiếm chác mua vé về quê, nên cảnh sát Dương Thiếu Quân ngày nào cũng phải tăng ca, không còn thời gian rảnh mà tiếp tục làm hòn vọng phu nữa. Khó khăn lắm mới đến những ngày cuối cùng, rất nhiều nhân viên ở xa đã đi về quê, thành phố phồn hoa dần trở nên quạnh quẽ. Sắm đồ tết và làm mấy việc vặt xong, cuối cùng Dương Thiếu Quân cũng được rảnh tay, hắn đi dạo vài vòng, nhưng chưa từng tìm đến chỗ Tô Kiềm.



Lễ mừng năm mới này, Tô gia đều có mặt ở quê nhà, họ trở lại căn biệt thự cũ, chung vui đêm giao thừa. Ăn cơm tất niên xong, mọi người tụ tập chơi mạt chược, đánh cờ, nói chuyện trên trời dưới biển.. Ai cũng xếp thành đôi thành cặp, căn nhà vắng vẻ nay đầy ắp tiếng cười rộn rã, vô cùng đông vui náo nhiệt.



Cùng nhau chung vui xong, bởi vì hôm sau Tô Kiềm còn có chút việc, không làm thì không yên tâm, nên anh không qua đêm ở biệt thự mà chào mọi người, một nắng hai sương ngồi xe trở về nhà.



Cả ngày hôm nay Tô Kiềm đã rất mệt mỏi, nhưng anh cũng rất vui, ở trên xe híp mắt ngủ gật, mơ màng rồi nụ cười vẫn in trên môi. Cũng không biết qua bao lâu, đến khi anh tỉnh lại, phát hiện xe đã dừng, nhưng còn chưa về đến nhà. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có bóng người.



Lão Mạnh có chút khó xử quay đầu nhìn anh: “Tiên sinh, cậu ấy cứ đứng chắn trước xe…”



Tô Kiềm nhìn người đứng ngoài cửa kia, hắn không ngừng chà tay hà hơi, hướng anh cười vui vẻ, thoạt đầu anh còn có chút ngạc nhiên, sau đó dần dần bình tĩnh lại.



Mũi Dương Thiếu Quân vì bị lạnh mà đỏ bừng, hắn đi tới gõ gõ cửa xe, Tô Kiềm hạ cửa xe xuống, gió lạnh lập tức thổi vào, khiến anh nhịn không được mà rụt cổ. Dương Thiếu Quân hướng anh cười: “Không có gì, chỉ là em muốn nói năm mới vui vẻ với anh thôi.”



Lý trí Tô Kiềm nói anh nên đóng cửa xe rồi rời đi, thế nhưng nhìn Dương Thiếu Quân có vẻ như rất vui, nhịn không được mà hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Không ở cùng với mẹ sao?”



Dương Thiếu Quân không trả lời ngay, thở đứt quãng một chút, sau đó hắt xì một cái thật to, xoa mũi ồm ồm nói: “Ăn cơm tất niên xong, em cùng bà xem mấy chương trình xuân, bà ngủ rồi, em thì không ngủ được nên đi ra ngoài một chút.” Đuôi mày hắn cong lên, hai mắt lấp lánh trong đêm tối.
Nhẹ nhàng cởi bỏ mọi trói buộc, móc Tiểu Kiềm mềm nhũn từ bên trong ra, Dương Thiếu Quân ghé tới ngậm cậu bé, chậm rãi nuốt vào nhả ra. Động tác của hắn vẫn rất mực nhẹ nhàng. Tuy Tô Kiềm không tỉnh lại, nhưng hô hấp đã bắt đầu nặng nề, dần lớn lên trong miệng Dương Thiếu Quân.



Hắn yêu thương ngậm trọn anh vào, đầu lưỡi lướt dọc rãnh nhỏ, kéo bao quy đầu lên xuống. Lúc làm những chuyện này, thi thoảng Dương Thiếu Quân lại ngẩng lên quan sát phản ứng của Tô Kiềm, vừa mong anh đột nhiên tỉnh lại, lại khẩn cầu ngàn vạn lần không nên. Trước đây Dương Thiếu Quân cũng từng thử làm chuyện này với anh một lần, khi đó hắn đã say như chết, tâm lý có chút mơ màng. Còn lúc này đây, Dương Thiếu Quân vừa phỉ nhổ mình có bệnh, thừa dịp thần chí anh không rõ ràng mà giúp anh thoải mái, vừa tận tâm tận lực hầu hạ anh, anh mà tỉnh lại cũng chưa chắc đã nhớ, hắn cũng không rõ mình làm như vậy nhằm mục đích gì.



Vì trước đó Tô Kiềm có uống chút rượu đỏ nên lúc này cơ thể tương đối mẫn cảm, chỉ trong chốc lát đã căng đầy trong miệng hắn. Trong mê man anh khẽ phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm như móng mèo gãi vào lòng Dương Thiếu Quân làm hắn ngứa ngáy, bắt đầu cảm thấy căng thẳng, không nhịn được mà muốn làm vài chuyện khác, nhưng cuối cùng vẫn hết sức chuyên chú hầu hạ anh.



Tô Kiềm tỉnh lại.



Mí mắt anh nặng nề, nhìn người dưới thân năm sáu giây mới hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Anh nắm vai Dương Thiếu Quân, lạnh lùng hỏi: “Đây là ý gì? Nói một đằng làm một nẻo sao?”



Dương Thiếu Quân đe dọa cắn nhẹ vào anh một cái, ngẩng mắt lên nhìn anh, miệng nói không rõ ràng: “Một lần cuối.”



Tô Kiềm bị cắn đau, bất đắc dĩ buông lỏng tay, Dương Thiếu Quân lập tức giữ tay anh lại, ngậm nuốt anh đứng thẳng lên. Không còn dè dặt đầy nhu tình như ban nãy mà là cố gắng khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng vội vã, nhưng vẫn rất tỉ mỉ cẩn thận, đồng thời thay đổi nhiều kiểu khác nhau, dù sao làm-tình cũng là một loại hưởng thụ, hắn mong được nhìn thấy dáng vẻ sung sướng của Tô Kiềm chứ không phải bộ dạng không chịu được của anh.



Cảm giác bất đắc dĩ dâng tràn trong lòng Tô Kiềm, tim anh có chút tê dại. Anh thở đầy nặng nề, ngả người vào ghế dựa, nhắm mắt lại làm ngơ. Không phản kháng, không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng.



Dương Thiếu Quân cảm nhận đùi Tô Kiềm bắt đầu run rẩy, động tác của hắn chậm lại, cuối cùng buông hẳn ra, nhẹ nhàng xoa xoa bắp đùi anh, giống như muốn dùng hơi ấm bàn tay trấn an anh thôi run rẩy. Tô Kiềm mở mắt ra nhìn hắn, có chút bất mãn khó hiểu.



Dương Thiếu Quân cười cười nhìn anh: “Không phải đã nói là lần cuối rồi hay sao, em luyến tiếc, cho em thêm chút thời gian đi.”



Môi Tô Kiềm mấp máy, nhưng lại không nói lời nào.



Dương Thiếu Quân cứ như vậy mà nghiên cứu cơ thể Tô Kiềm, lúc sờ sờ chỗ nọ, lúc đụng đụng chỗ kia, nhẹ nhàng đẩy lưỡi tới hai viên tinh-hoàn, cẩn trọng liếm mút, sau đó nhanh chóng buông ra. Tô Kiềm như muốn phát điên, hai chân muốn khép lại nhưng Dương Thiếu Quân giữ chặt lấy anh, không để anh chạy trốn. Anh thấy thẹn mà bắt đầu giãy giụa, Dương Thiếu Quân gắt gao giữ lấy anh, hai tay đè nặng chân anh xuống, không cho anh động.



Nhẫn nại của Tô Kiềm rất tốt, anh giống như người câm mà không chịu hé tiếng nào, thế nhưng hô hấp mỗi lúc một nặng nề. Cuối cùng anh hỏi: “Rốt cuộc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”



Dương Thiếu Quân lặng lẽ nhìn anh, bỗng nhiên bật cười: “Gì chứ, đừng có nghĩ em như vậy, chỉ là em không muốn kết thúc nhanh như vậy thôi.” Nói rồi hắn lại ngậm Tiểu Kiềm có hơi mềm nhũn vào, nghiêm túc phục vụ khiến cậu bé đứng lên. Trong chốc lát, Tô Kiềm bất an vặn vẹo. “Cậu buông ra.” Dương Thiếu Quân mơ hồ đáp lại: “Đừng lo.”



Tô Kiềm phóng ra trong miệng Dương Thiếu Quân.



Dương Thiếu Quân nuốt hết xuống, chùi miệng rồi đứng lên, hắn vuốt ve gương mặt anh: “Anh có nhiều tiền rồi, đừng liều mạng như vậy, hỏng hết cả năm mới, mau nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi chậm rãi đi ra ngoài. Đến khi hắn đóng cửa lại, Tô Kiềm lấy hai tay che mặt, trầm mặc thật lâu thật lâu.