Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 64 : Phiên ngoại – Du lịch (phần một)
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Đảo mắt một cái kì thi cuối cấp của Tô Tiểu Niên đã kết thúc, cậu thi không tệ lắm, Tô Kiềm hỏi thăm ý kiến của Tô Tiểu Niên, cuối cùng quyết định để cậu ở lại Trung Quốc tiếp tục học. Để khao Tô Tiểu Niên, anh hỏi con trai muốn đi du lịch ở đâu.
Tô Tiểu Niên ở thành phố từ nhỏ, sau này vào tiểu học cũng từng ra nước ngoài học mấy năm, từng ở không ít thành phố phồn hoa, nên cậu không có nhiều hứng thú với cảnh thành thị, thế nên Tô Kiềm quyết định nhắm vào mấy địa phương có phong cảnh tự nhiên. Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tô Kiềm chọn Tân Cương.
Đương nhiên lần đi du lịch này, ngoại trừ hai bố con họ, còn có thêm một tên mặt dày vô sỉ khác tham gia cùng —— chính là cảnh sát Dương Thiếu Quân nhà chúng ta.
Cũng giống như Lý Yêu Yêu ngày trước, đây là lần đầu tiên Dương Thiếu Quân được ngồi trên khoang hạng nhất, hơn nữa ba người họ một mình một khoang, khiến hắn không khỏi kinh ngạc, máy bay vừa cất cánh không được bao lâu, hắn nhịn không được mà ghé vào tai Tô Tiểu Niên thì thầm: “Tiểu Niên, sao hôm nay máy bay vắng người như vậy, sao chẳng thấy bóng dáng ai.”
Tô Tiểu Niên cũng rất kinh ngạc: “Không phải lúc nào máy bay cũng vắng người như vậy sao? Lần nào cháu bay cũng chẳng thấy có ai bên cạnh!”
Dương Thiếu Quân bảo: “Không mà, lần nào chú bay cũng đông nghịt luôn, hàng nào cũng đầy người ngồi, căn bản không có ghế trống.”
Hai mắt Tô Tiểu Niên mở to: “Thật sao!”
Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút: “Chắc là vé hạng nhất đắt quá, mọi người không mua nổi.”
Tô Tiểu Niên sâu sắc gật đầu: “Thảo nào! Cháu còn tưởng máy bay nào cũng thế cơ.”
Tô Kiềm ngồi trước đỡ trán không biết nói gì.
Xuống máy bay, có xe riêng đặc biệt tới đớn, đầu tiên đưa họ đến khách sạn cao cấp nhất trong thành phố để cất hành lý, sau đó xe đưa họ tới bảo tàng, tối ăn ở một nhà hàng bản xứ.
Đến bữa tối, Dương Thiếu Quân có chút không bằng lòng nhìn bàn ăn: “Đồ ăn trong khách sạn này thì khác gì đồ ở chỗ chúng ta chứ, phải đi ăn đồ đặc sản mới thú. Ở đây có nhiều đặc sản thế cơ mà!” Trước đây hắn từng dẫn Tô Kiềm đi tới quán ăn kia, đấy chính là quán ăn hắn thích nhất, hắn rất tin tưởng vào mùi vị thức ăn ở quán đó.
Thật ra Dương Thiếu Quân hôn rất tốt, thế nhưng mỗi lần Tô Kiềm thấy hắn kề sát thì trong đầu không ngừng nghĩ “Nước bọt, nước bọt, nước bọt..” Nên không thể chuyên tâm hưởng thụ, càng không thể cảm nhận được hôn môi có gì sung sướng và hay ho. Vì muốn anh được thả lỏng, nên Dương Thiếu Quân đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, ví dụ như hôn bên môi anh rồi từ từ lấn tới (bị Tô Kiềm tát bay một cái), ví dụ như đấm bóp cho anh giúp anh thả lỏng rồi hôn (vô ích), lại ví dụ như kể chuyện cười cho anh xong bắt đầu hôn (Tô Kiềm không có cười), vân vân.. đủ các thể loại, thế nhưng chiến thuật hiệu quả nhất là —— chẳng làm gì. Hôn nhiều rồi, Tô Kiềm cũng không phản kháng như trước kia nữa, bởi vì không còn kháng cự, nên dần có thể cảm nhận được ít nhiều.
Dương Thiếu Quân quấn lấy đầu lưỡi anh xong khẽ mút, mút một cái rồi liền buông ra. Tô Kiềm chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình tê tê, còn có chút nóng bỏng; đầu lưỡi Dương Thiếu Quân lướt qua hàm trên của anh, anh cảm thấy ngứa ngáy, có điểm muốn cười, rồi lại thấy cả người mình nóng lên; Dương Thiếu Quân mút lấy bờ môi anh, lấy răng khẽ cắn, anh nghe thấy thanh âm e thẹn của mình, môi bị mút mạnh lấy, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.
Không biết qua bao lâu, Dương Thiếu Quân buông Tô Kiềm đang mơ màng ra, tay lần xuống phía dưới dò xét, chạm tới cái nơi đang đứng thẳng, khóe mắt cong cong tràn tiếu ý: “Nhớn rồi này.”
Tô Kiềm đỡ trán, hữu khí vô lực nói: “Cút!”
Dương Thiếu Quân cười hì hì dán mặt tới: “Em cút rồi anh biết phải làm sao?”
Tô Kiềm đạp hắn một cái: “Vô liêm sỉ.. không biết xấu hổ!”
Dương Thiếu Quân cười cười nhào tới đè anh xuống, lại là một màn hôn điên cuồng. Tô Kiềm bị đè đến không thở nổi, đẩy hắn nói: “Rốt cuộc cậu bao tuổi rồi, sao còn có thể làm mấy việc ấu trĩ như vậy?”
Dương Thiếu Quân cắn vành tai anh nói: “Em bằng tuổi anh, anh sống tới đâu thì em sống tới đó.” Sau đó buông Tô Kiềm ra, Tô Kiềm tỏ vẻ chán ghét lấy cái khăn lau chỗ nước bọt trên tai, Dương Thiếu Quân thản nhiên nói: “Có chỗ nào trên người anh mà không dính nước bọt của em đâu, có độc chắc?”
Tô Kiềm nghiến răng: “Có độc.”
Dương Thiếu Quân cười cười: “Vậy để anh bị độc ăn vào tận xương luôn đi, không thèm cứu.” Sau đó lại nhào tới.
Đêm ấy, Dương Thiếu Quân rất săn sóc mà không làm tới bước cuối cùng, chỉ an ủi cho nhau, sau đó ôm Tô Kiềm cao hứng tiến vào giấc ngủ.