Dì Ghẻ

Chương 109 : Đột nhập hang hùm...

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


“ Roạt “



- - Ê thằng ôn, dậy ăn tí gì đê….Mày mà chết ra đây thì bọn tao cũng không yên được….Dậy đê….



Vừa nói một tên ở trong phòng vừa tháo miếng băng dính ở mồm Nam ra, hắn vỗ vỗ vào mặt Nam khiến Nam đau đớn tỉnh dậy. Gã đó nhét miếng bánh mỳ khô khốc vào miệng Nam, ban nãy bị đấm giờ Nam đau không nhai nổi. Thấy vậy gã chửi:



- - Địt mẹ thằng này, đút cho đến tận mồm còn không ăn à...Thế uống sữa nhé.



Cũng may là hắn không đánh Nam tiếp, bởi lẽ giờ Nam cũng đã yếu lắm rồi. Hơn nữa trước lúc đi lão Phiến cũng đã trừng mắt căn dặn cẩn thận phải để Nam sống khi chưa tìm được ông Tuấn. Hắn đưa ống mút cùng hộp sữa vào miệng Nam, đau nhưng khát nên Nam cố gắng uống lấy một chút để tiếp tục sống với hi vọng sẽ có người đến cứu mình.



Chỗ ngón tay út bị cắt kia giờ đang đau dữ dội, bên ngoài gió biển thổi mạnh đập vào những tấm lợp bằng kim loại thi thoảng lại vang lên những tiếng động như có người đang đứng bên ngoài gõ. Nam sau khi được mở băng dính thì khẽ nói những từ yếu ớt:



- - Cứu...cứu...con...với…



Có lẽ quá đau, cũng như quá sợ hãi nên giờ đây Nam nghĩ những tiếng động đó là bên ngoài có người. Gã giang hồ kia cười phá lên ;



- - Ha ha ha không ai cứu nổi mày đâu ranh con, ở đây còn không có người ở luôn ấy chứ….Xung quanh chỉ có bờ đá với dưới kia là biển thôi...Giờ bọn tao có giết mày rồi thả vào trong khu bờ đá kia thì rục xương cũng không ai phát hiện. Nhưng giờ mày vẫn phải sống, cho đến khi đại ca tao xong việc đã...Chịu khó nhé...Ha ha ha. Mày ơi nó kêu cứu kìa….



Gã còn lại lắc đầu cười:



- - Khổ thân, ai bảo mày lại là con của thằng Tuấn….Có trách thì trách bố mày ấy, bọn tao cũng chỉ làm theo lệnh thôi….Yên tâm, tao hứa xong việc tao sẽ…..giết mày một cách nhẹ nhàng nhất...Bởi vì mày thấy hết mặt bọn tao rồi, sao để mày sống được….Cũng giống như…..Mà thôi, không quan trọng. Uống sữa tiếp đi rồi tận hưởng cái cảm giác sợ hãi nó thế nào nhé.



Chưa bao giờ Nam cảm thấy sợ như lúc này, một cảm giác kinh hãi rùng mình thật sự. Bản năng của con người chỉ khi đối mặt với nguy hiểm thật sự, khi biết tính mạng mình bị đe dọa khiến Nam dồn hết chút sức lực cuối cùng, nó gào lên trong tuyệt vọng:



- - BỐ ƠI CỨU CON…..CỨU….CON..



Một gã nghiến răng tiến lại:



- - Địt mẹ mày, ồn ào quá đấy…



Sau đó gã xé miếng băng dính mới dán miệng Nam lại, nước mắt nước mũi Nam chảy ra giàn dụa, nó cố gắng vùng vẫy nhưng không được vì đã bị trói cứng. Lúc này nó chỉ còn biết khóc mà thôi, những con người đang đứng ở đây khiến nó sợ đến phát điên...Chết chưa chắc đã sợ, nhưng điều đáng sợ nhất là bị tra tấn bởi những cơn đau đến từ từ một cách chậm rãi. Đáng sợ hơn khi biết mình sắp chết nhưng còn phải chịu đau đớn cho đến tận lúc chết.



Đó cũng chính là lý do vì sao hình thức Tra Tấn được áp dụng ngay từ thời xa xưa, có những người bị tra tấn chỉ ước mình được chết ngay tức khắc. Sự ám ảnh chờ đợi cái chết khi không biết nó đến vào lúc nào sẽ làm cho bạn cảm thấy tim như đang bị bóp nghẹn, nỗi sợ hãi ấy còn hơn cả cái chết. Một thằng nhóc 16 tuổi đang bị dày vò bởi thứ cảm xúc mà con người không bao giờ mong đợi nhất.
- - Sao công an lại đến đây giờ này….Có chuyện gì không…?



Viên công an mặc đồng phục có cả biển tên đáp:



- - Tôi vừa nói rồi, chúng tôi đến đây điều tra do nhận được tin báo…? Chúng tôi vào được chứ..Hoặc ít ra cũng cho tôi gặp chủ biệt thự này…



Gã đàn em nói:



- - Không được công an cũng không được vào…



Lúc này người đội mũ lưỡi trai mới tiến lại rồi rút trong ví ra một tấm thẻ màu đỏ rồi nói:



- - Vào nhắn với ông chủ các người, có công an điều tra thuộc đội hình sự thành phố đến gặp. Có thể cầm tấm thẻ này cho ông chủ các người xem nếu sợ đây là thẻ giả…



Tên đàn em cũng nhanh trí đáp:



- - Nhưng hiện tại ông chủ không có nhà, để tôi vào gọi điện xem sao..? Trước mắt mời hai người đi vào trong sân đợi ở sảnh trước đã. Cho tôi mượn tấm thẻ một chút…



Người đội mũ cười:



- - Được, chuyện quan trọng nên chúng tôi sẽ đợi..



Nói xong cả hai được dẫn vào bên trong sảnh, ngồi ở ghế đợi mà xung quanh mỗi góc, mỗi chỗ đều có tay chân lão Phiến đang trực canh chừng. Người mặc đồng phục cảnh sát khẽ hỏi bạn:



- - Liệu hắn có xuống gặp chúng ta không..? Hay hắn ra ngoài thật..?



Người đội mũ đáp ;



- - Theo tôi đoán lão sẽ không xuống gặp ngay, mà còn đợi xác minh nữa….Nhưng không sao, con cáo già chắc chắn đang lo lắng vì cuộc thăm viếng giữa đêm này..