Dì Ghẻ

Chương 112 : Quả báo

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Ở đằng trước Ngoạn sau khi đã dần làm chủ được tình hình, đám đàn em của lão Phiến đã hạ súng xuống coi như chấp nhận sự thật. Ngoạn khẽ nhếch mép cười một cái rồi hắn tiến lại chỗ ông Tuấn lúc này đang toát mồ hôi lạnh bởi chỉ chậm một chút nữa thôi là con trai ông đã chết rồi. Ngoạn hẩy hẩy tay tên đàn em đang ghì chặt đầu ông Tuấn ra rồi nói:



- - Tránh ra nào, sao mày dám làm thế với anh Tuấn...Nào nào ngồi dậy rồi nói chuyện..



Ông Tuấn tất nhiên không ưa gì cái cách nói chuyện như này của Ngoạn bởi từ trước đến nay đàn em của lão Phiến ai cũng coi ông Tuấn là kẻ thù số một. Nhưng với tình trạng hiện giờ, làm gì còn cách nào khác để ông Tuấn có thể phản kháng, Ngoạn cười:



- - Đừng lo, dù sao em cũng không giống như lão Phiến đâu. Anh Tuấn trước đây vẫn là một người đáng để chúng em tôn trọng. Tuy nay anh có tàn phế, có mất tất cả địa bàn, có bị vợ nó lừa đảo thì ít nhiều anh vẫn là một đại ca….



Nhìn xung quanh Ngoạn nói to:



- - Tao nói thế phải không chúng mày…?



Cả đám người đồng thanh cười nham nhở sau câu nói của Ngoạn, ông Tuấn đáp:



- - Mày….mày….



Ngoạn đỡ ông Tuấn ngồi dậy, hắn kéo ghế ngồi trước mặt ông Tuấn với một dáng vẻ kệnh cỡm rồi từ từ hắn cúi mặt xuống nhìn ông Tuấn khẽ nói:



- - Đừng nóng chứ, em chỉ muốn tốt cho anh thôi….Thế anh có muốn cả hai bố con đều được an toàn rời khỏi đây hay không..? Mà chưa hết nhé, trước đó em còn tặng cho anh một món quà nữa cơ….Có điều anh cũng phải cho em một thứ em cần…?



Ông Tuấn vội nói:



- - Chỉ cần để cho thằng bé và mấy anh em của tao rời khỏi đây an toàn mày muốn gì cũng được. Kể cả tao phải chết…?



Ngoạn cười phá lên:



- - Ha ha ha, anh nghĩ giờ em còn muốn lấy mạng của một đại ca đã tàn phế như anh sao…? Nhưng không sao, nhận quà trước đã…..Đảm bảo món quà này anh sẽ thích.



Nói xong Ngoạn bấm điện thoại:



- - Đâu rồi, mang nó vào đây…..Còn sống đấy nhé He he he.
Ngoạn vẫn đóng kịch:



- - Thôi lỡ rồi thì thôi, nhưng sau này không có lệnh của tao là chết chắc đấy.



Hai tên đàn em cười cợt rồi vâng dạ, ông Tuấn cảm thấy rùng mình khi nghe bọn chúng nói chuyện:



- - Thằng độc ác, trẻ con mà mày cũng không tha…..



Bất ngờ một bóng đen lao đến hét lớn:



- - A….A...A….tao…..giết mày…..



Mụ Hường không biết đã nhặt được thanh kim loại ở dưới đất từ bao giờ, có lẽ do khi nãy đám đàn em của lão Phiến đánh đội của ông Tuấn đã rơi ra.



“ Phập “



Thanh kim loại cắm thẳng vào bắp tay Ngoạn sau khi hắn mất tập trung, nhưng vẫn nhanh chóng né được cú đâm của mụ Hường. Nghiến răng nghiến lợi Ngoạn túm lấy đầu Hường đập mạnh xuống nền đất, hắn như một con thú hoang say đòn cứ thế nắm đầu con đàn bà liều lĩnh đập liê tiếp xuống nền bê tông cho đến khi máu chảy thành dòng, ai chứng kiến cảnh đó cũng không khỏi rợn người.



Khi mà mụ Hường dường như đã bất động, máu toang ra khắp nền hắn mới dừng tay, miệng hắn gào lên:



- - Con chó chết, mày dám đâm tao à….?



Ngoạn cắn răng rút thanh sắt ra, hắn định vứt đi nhưng đột nhiên hắn thấy ngón tay mụ Hường vẫn cử động nhẹ, hắn trợn mắt tay cầm thanh sắt hắn gầm lên:



- - Địt mẹ mày, chết đi con điếm……



Dứt lời hắn đâm mạnh thanh kim loại vào giữa đầu mụ Hường, mặc dù trước đó mụ Hường đã giãy chết. Thở mạnh một hơi Ngoạn đứng dậy lấy lại bình tĩnh sau pha điên rồ vừa rồi, hắn hít sâu rồi nói với ông Tuấn:



- - Sao, em thay ông anh trả thù một cách có thể xem rồi chứ…..?