Dì Ghẻ
Chương 15 : Không thể hàn gắn
Ngày đăng: 11:07 18/04/20
Nghe lời bà Nam sang chiếc giường nhỏ nằm nghỉ, bên mắt trái phải khâu của nó bây giờ hơi đau. Nằm một lúc nó cũng thiếp đi vì khá mệt mỏi, đang trong giấc ngủ nó mơ hồ nghe được mọi người nói chuyện:
- - Sao thằng bố nó lại ác thể nhỉ, đánh con đến mức như thế này.
Giọng một bác gái nhưng nó không rõ đó là ai, bà ngoại nói tiếp:
- - Khẽ mồm thôi cho cháu nó ngủ, mới nằm được một lúc thôi..
Mọi người bàn tán rì rầm khiến Nam ngồi dậy, nó nhìn thấy trong nhà có bác Dung, bác Yến, cậu Thành, mợ Phương. Mọi người thấy nó tỉnh dậy thì vội hỏi thăm:
- - Còn đau không, sao luc nó say rượu không chạy đi mà đứng đấy để nó đánh cho vỡ cả đầu thế này.
Bác Yến chép miệng:
- - Nãy con đi chợ mua đồ ăn cho bà thấy mấy người gần nhà bố thằng Nam hỏi hôm nay không đi đám cưới à..? Nghĩ bụng còn thân thuộc gì mà đi, đến đó nhìn mặt chúng nó nghĩ đến em gái mình càng thêm lộn ruột. Thấy bảo đông lắm, trăm mười mấy mâm cơ mà...Tưởng ngày vui thì thương con ai ngờ lấy vợ mới cái nó đánh con nhập viện luôn. Sớm con không biết chứ không con cũng phải vào xem nhà nó thế nào.
Bác Dung nói thêm:
- - Ngày trước khi ra đón thằng này tao chả bảo sợ không ở được với chúng nó lâu đâu. Bánh đúc thì lấy đâu ra xương, tự nhiên đón thằng con lớn về nó sợ chiếm nhà, chiếm cửa thì làm sao nó để yên. Con mặt lồn đó bây giờ có tí tiền vênh váo lắm...Ra đường xe đâm chết cụ nhà nó đi có phải không..?
Mọi người trong nhà thi nhau rủa xả mụ Hường, Nam đi lại chỗ bà ngồi rồi kể lại những gì mà các bác các cậu hỏi. Bà ngoại nói với các bác:
- - Tình hình cháu nó bây giờ như vậy đấy, giờ cũng không ở đấy với bố nó được. Lại về đây ở với bà thôi, có gì ăn nấy. Còn con bé Hạnh nữa, giờ muộn rồi mai cái Dung mày chở cháu nó về đấy lấy quần áo rồi đón luôn con bé về đây cho mẹ. Để nó ở đấy rồi cháu mình nó chôn ở đâu không hay. Tao mà không ốm tao phải đến tận nhà tao chửi bố chúng nó lên.
Bác Dung nghe vậy hơi lưỡng lự:
- - Đón thì đơn giản nhưng sợ thằng bố nó có cho đón không..Con sợ vào đó đòi cháu nhà nó lại ngoạc cái mồm ra. Dù gì thì trên giấy tờ hai đứa vẫn là con của nó, con kia còn nhỏ có biết cái gì đâu. Mà thôi trước mắt để mai con đưa cháu về trong đấy nói chuyện xem thế nào đã. Giờ các cháu nó còn học hành không phải cứ nay ở đây mai ở đó được.
Cũng phải thôi, trẻ con thì nghĩ đơn giản không ở đấy thì ở đây, nhưng người lớn họ nghĩ theo kiểu tính toán. Bà giờ đã già, lại nuôi thêm hai đứa nhỏ thì kham sao nổi. Các bác thì ai cũng có gia đình con cái. Chẳng ai muốn chuốc nợ vào thân, họ hàng thì họ hàng chứ, con cái họ còn lo chưa xong hơi đâu mà lo cho con của em. Trong khi trong mắt các bác bố nó nhà to, xe đẹp, lắm tiền kia còn bỏ thì sao các bác lại phải lo. Chính vì vậy tuy không ai nói ra nhưng mọi người đều có ý định là dẫn Nam quay về nhà bố. Bà ngoại nghe vậy quát:
- - Nói chuyện gì nữa, nó đánh cháu mình tan cả mặt như này còn chuyện trò gì. Mày định vào xin lỗi nhà nó à. Tao không cần, tao chỉ cần đón cháu tao về thôi. Tao nuôi hai đứa nó chục năm nay tao đâu có cần xin ai...Trong mấy chị em mẹ nó khổ nhất rồi, giờ hai đứa con cũng khổ không kém. Tao không xin...khụ..khụ...chúng mày nuôi các cháu...Tao chỉ cần chúng mày đón về đây thôi...Bà cháu tao tự lo cho nhau...Chúng mày có nuôi được ngày nào đâu mà chúng mày xót…
Vừa nói bà vừa ho, mấy bác thấy bà giận dữ thì vội vàng chữa lại:
- - Ý con không phải thế, ý con là vào hỏi xem bố nó sao lại đánh nó thế này thôi. Chứ con cháu nhà mình ai chẳng xót...Mẹ đang ốm đừng giận kẻo mệt..
Bà nói:
- - Đấy là tao cứ nói trước vậy...Còn chúng mày có gia đình tao cũng biết...Mai vào đó đón cháu về đây..không...không tao đi báo công an thắng bố nó đánh con vỡ đầu..Mà vào đó chửi bố con dì ghẻ rắn độc ấy lên. Cào nát mặt nó ra…
Nói đến đây mợ Phương khoe:
- - Con mụ ấy mặt giờ nhìn kinh lắm, mắt một bên thành sẹo sập hẳn xuống. Hôm trước con cũng có biết đâu, đi mua quần áo cho chồng con thì gặp mụ ấy trong chợ. Thấy con bán hàng hỏi là đi mua áo cho ông Tuấn à, sau lúc mụ ấy về con mới hỏi có phải bồ ông Tuấn Khùng không thì con bán hàng nó bảo đúng rồi. Con bảo sao nhìn già thế thì mấy người ở đó ai người ta cũng cười. Người ta bảo mụ này đi phẫu thuật gì ấy xong hỏng hết mặt. Ra chợ thì cậy ông kia đầu gấu lúc nào cũng phi xe vào trong ai người ta cũng ghét. Người ta chửi cho bảo ngu, ham rẻ giờ như con ma. Vậy mà bố kia cũng ở được, đi với nhau ra chợ như hai chị em ấy...Con nghe xong mà không dám cười, đấy trước mặt thì nó tươi cười, sau lưng nó chửi cho đấy.
Bà ngoại nghe xong vỗ đùi:
- - Nãy vợ em nó có nói gì ngu dại chị bỏ quá cho. Em chỉ muốn các cháu nó được sống thoải mái…
Thằng Nam như sợ bác Dung sẽ đổi ý, nó không nói không rằng chạy lên tầng hai gọi em. Nhưng trong phòng không có ai, nó vội chạy xuống tầng dưới hỏi bố:
- - Ông mang em gái tôi đi đâu rồi.
Ồng Tuấn mặt đỏ tía tai sau câu hỏi của Nam, lão gắt lên vì không ngờ thằng Nam lại dám gọi ông xưng tôi với lão:
- - Giờ mày gọi tao như vậy phải không..?
Bác Dung vội nói:
- - Nam không được hỗn, dù gì đó cũng là bố cháu.
Thằng Nam hốt hoảng:
- - Nhưng không thấy cái Hạnh đâu bác ạ.
Lúc này trên tầng có người đi xuống, người đó cất tiếng:
- - Đây, em gái cháu đây. Tối qua không có anh nên nó lên tầng ba ngủ với chú. Bình tĩnh chứ thanh niên.
Chú Đại, thì ra chú Đại ở đây từ sớm, đi cùng chú Đại xuống là bé Hạnh. Nhìn thấy anh con bé vội vàng chạy xuống bám lấy chân anh. Thằng Nam nhìn chú Đại không nói gì, hiện giờ những người bên cạnh bố nó đều gây chó nó ác cảm. Nó nắm tay em gái rồi nói với bác Dung:
- - Mình về nhà bà thôi bác, để cháu lên lấy quần áo..
Ông Tuấn quát lớn:
- - Thằng mất dạy, mày đi đâu thì đi nhưng không được mang em đi.
Thằng Nam nhìn bố nói:
- - Nhưng nó cũng không muốn ở với ông, nó ở đây để bị bà kia đánh à…?
Dứt lời thằng Nam kéo tay áo em lên cho mọi người ở đó cùng xem những nốt bầm tím ngày hôm qua. Nó nói với Hạnh:
- - Em nói đi, em nói xem ai đánh em như thế này…
Con bé thấy mọi người quát to thì sợ hãi, nó không dám nói chỉ đưa tay chỉ về phía mụ Hường. Thằng Nam nhìn bố cười khẩy:
- - Nó bị vợ của ông đánh đấy….
Trước thái độ của Nam, bố nó định giơ tay lên nhưng bị chú Đại ngăn lại. Người đàn ông với thân hình nhỏ bé, người đầy hình xăm mà hai anh em nó từng coi là anh hùng đã nghe hết mọi chuyện từ đầu đến giờ nay mới lên tiếng.