Dì Ghẻ

Chương 24 : Nước cờ nham hiểm

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Thấy cô Liên dọn một mình, bé Hạnh lút cút đi sao bê mấy thứ nhẹ nhẹ như rổ rau sống, dọn dẹp cái cốc, cuộn giấy...Cô Liên đứng rửa bát con bé cứ đứng nhìn, cô Liên mới hỏi nó:



- - Thế lúc bố không ở nhà cháu có bị đánh không..?



Con bé lắc đầu:



- - Dạ không…?



- - Thế có ai chửi mắng cháu khống..?



- - Dạ không..?



Ồng Tuấn ở đằng sau thấy vậy cười to:



- - Đấy cô thấy chưa, trẻ con nó đâu biết nói dối..



Cô Liên im lặng không nói gì nữa, thì quả thật con bé đâu có bị đánh, bị chửi...Nhưng những hành động của mụ Hường đối với nó nó chưa thể hiểu được hết bản chất. Nó làm sao biết được nó đang phải sống chung với ai, nó còn quá nhỏ để nhận ra điều đó.



Bẵng đi gần một tuần, nhân lúc bố Hạnh đi làm mụ Hường ở nhà liền pha sữa, mang bánh cho con bé ăn. Con bé cười tít cả mắt cảm ơn “mẹ”, bế nó vào lòng “mẹ” Hường hỏi nó:



- - Hạnh có quý mẹ không nhỉ..?



Bé Hạnh vừa ăn bánh vừa trả lời:



- - Dạ có ạ..



“Mẹ” Hường nói tiếp:



- - Thế mẹ dạy con có nghe lời không nào..?



Con bé gật đầu:



- - Dạ con có..



- - Thế con có muốn gặp anh Nam không..?



Mắt con bé sáng bừng lên, nó gật đầu lia lịa. Mụ Hường liền cau mặt nói:



- - Nhưng anh Nam không tốt, anh Nam là người xấu. Anh Nam chửi bố, chửi mẹ, anh Nam bỏ con đi mấy tuần nay có thèm đến thăm con đâu. Giờ anh Nam mà thấy con ở đây được bố mẹ chiều, ăn uống thế này anh Nam ghét con rồi. Giờ mà gặp là nó đánh con đấy…




- - Mày không phải dụ dỗ con tao, mày cho nó bánh rồi đánh nó phải không. Mày nhìn đi, nó sợ mày đến phát khóc kia kìa. Thôi thôi mày về đi cho nhà tao được yên….



Nam thất thần khi mụ Hường hất tung bánh kẹo của nó ra đường, mặt nó cau lại nhìn mụ Hường đáp ;



- - Bà làm cái trò gì vậy, tôi chỉ đến thăm em thôi.



Gương mặt của nó lúc đó trở nên đáng sợ vô cùng, đôi lông mày cau lại, mặt nó đỏ bừng, vết sẹo trên mắt càng khiến nó trở nên dữ tợn hơn. Mụ Hường chỉ tay vào mặt nó rồi nhìn bé Hạnh nói:



- - Đấy đấy Hạnh, con thấy chưa nó dữ dằn định đánh cả mẹ lẫn con đấy.



Con bé Hạnh nhìn thấy mặt anh khi đó thì òa lên khóc, nó sợ anh nó sẽ đánh nó thật. Thằng Nam nhìn em khóc nó cũng ứa nước mắt, nó không hiểu tại sao em nó lại sợ nó, lại ghét nó đến thế. Mụ Hường đẩy nó ra rồi từ từ khép cổng lại, nó vẫn cố đứng nhìn qua khe cổng, em gái nó khi cổng được đóng lại mới ngừng khóc. Nó đứng như trời trồng, nó chảy nước mắt vì bị xua đuổi như một kẻ bị điên. Nhưng điều khiến nó đau đớn nhất chính là giờ đây em gái nó cũng không nhận nó nữa, em nó gọi mụ Hường một từ mẹ nghe như mụ ấy là người đẻ ra nó, em nó nhìn anh trai rồi khóc òa lên như nhìn thấy ông ba bị.



Cúi xuống nhặt lại chỗ bánh kẹo bị hất tung ban nãy, nó cẩn thận cho vào túi bóng rồi treo bên ngoài cổng. Nó quay lưng đi còn nghe rõ tiếng mụ Hường nói với cái Hạnh:



- - Không phải sợ nữa, mẹ đuổi nó đi rồi…



Nó bật khóc, nó “hức’ lên một tiếng rồi vội nghiến răng lại đạp xe quay trở về. Trong nhà ông Tuấn đi ra với đầu tóc còn đang lau dở hỏi:



- - Sao thế, có chuyện gì mà ầm ầm lên thế….Sao con lại khóc hả em..?



Mụ Hường đứng lên kéo tay ông Tuấn ra một góc rồi nói nhỏ:



- - Nãy thằng Nam đến đây đập cửa rầm rầm, cái Thư vơi cái Hạnh chạy ra xem ai thì nó quát hai đứa. Em ra xem thì thấy nó cứ dọa cái Hạnh, con bé sợ không dám lại gần cứ khóc thôi. Em gọi nó vào nhà thì nó không vào nó cứ đòi chở con bé Hạnh đi. Thấy con bé sợ nó khóc to quá nên em mới bảo nó đi về đi hôm khác đến.



Ông Tuấn vội chạy lại hỏi con:



- - Anh Nam dọa con à..? Sao nó lại dọa con, hai anh em quý nhau lắm cơ mà.



Con bé Hạnh ban nãy thấy bộ mặt dữ dằn của anh thì sợ quá, lại thêm những ngày qua bị “mẹ” Hường tiêm vào đầu những lời lẽ xấu xa về anh trai nên nó nấc lên nói:



- - Vâng...vâng ạ.



Ông Tuấn thấy Hạnh nói vậy thì cau mặt nói:



- - Thằng này nó bị điên thật rồi...Con cái mất dạy..



Ở góc kia mụ Hường khẽ quay mặt đi cười thầm, quả thật sau bao ngày suy nghĩ mụ đã đi một nước cờ vô cùng nham hiểm.